Chương 1842: Các người có một phút
Lâm Phàm trực tiếp khoát tay, nói: “Đừng có nói mấy câu này với tôi, hôm nay tôi lập tức đi máy bay tới đây chính là vì chuyện này. Nhanh, đến cùng đổi hay không đổi? Mấy người các ông thật đúng là khiến người ta chán ghét, vừa có chút thành tích đã tranh nhau đến cướp phá. Muốn tới hiệp hội Thượng Hải chiếm lợi à, mấy người tự quản lý tốt hiệp hội ở thủ đô không được sao? Các ông còn nghĩ người khác có thể nhịn được chuyện này, thế nhưng tôi không nhịn đâu, tôi cho các ông một phút cuối cùng để quyết định đấy.”
“Tôi cũng nói thẳng với các ông, lần này tôi tới là đã chuẩn bị xong tư tưởng có thể phải ngồi nhà giam rồi. Nếu sau một phút nữa còn không cho tôi đáp án, tôi sẽ san bằng chỗ này.”
Khi lời này vừa ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều hoang mang.
Cái tên Lâm đại sư này, mẹ nó cũng quá đầu gấu rồi. Một đống người ở đây vậy mà muốn san bằng cả chỗ này ư.
“Cậu dám!” Tưởng hội phó nghe được lời này thì lên cơn giận dữ quát: “Cái tên họ Lâm kia, mày có biết quy củ hay không. Đây là thủ đô, là hiệp hội võ thuật thủ đô. Không phải là hiệp hội ở chỗ mày, đây không phải là nơi để mày diễu võ giương oai. Tao nói cho mày biết, bây giờ tao đứng ở đây, mày có ngon động thủ xem.”
Ầm!
Một chữ cuối này vừa nói xong.
Tưởng hội phó đã trực tiếp nằm bẹp trên mặt đất, ôm tay kêu oa oa.
“A a, đau chết mất......”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, bọn họ không nghĩ Lâm đại sư thật sự dám động thủ.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Tưởng hội phó, nói: “Từng thấy người bị xem thường, nhưng tôi chưa từng thấy qua người nào lại hèn như ông, vậy mà lại chủ động muốn ăn đòn.”
Sau đó hắn nhìn điện thoại một chút.
“Còn có bốn mươi giây. Nhanh, đừng lãng phí thời gian của tôi, người nào ở hiện trường muốn đứng về phía hiệp hội này tôi cũng không phản đối, chỉ là đợi lát nữa lúc động thủ thì tôi không khách khí đâu, đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người.”
Mấy thành viên hiệp hội vốn còn đang ngồi ở một chỗ, nghe lời này một cái thì tất cả đều đứng lên lùi về phía sau một đoạn.
Trong nháy mắt lập tức đã biểu lộ ý tứ.
Bọn họ giữ thái độ trung lập.
Mặc dù là thành viên hiệp hội, nhưng mà Lâm đại sư cũng là thành viên hiệp hội, bây giờ đây chính là đang là nội đấu.
Bọn hắn thân là thành viên yêu hòa bình, chắc chắn sẽ không tham dự vào chuyện này.
Thứ phức tạp như nội đấu này, cứ để các đại lão tự mình tới giải quyết thì tốt hơn.
Bên trên Weibo.
Ngón tay Chu Thanh có chút run rẩy khi bấm đăng video vừa mới quay được lên mạng, hiện tại anh ta không khỏi có chút run rẩy, không nghĩ tới Lâm đại sư thật sự dám động thủ như thế.
Đây thật đúng là nghịch thiên mà, không phục cũng không được.
Các cư dân mạng một mực chú ý động tĩnh trên Weibo, lúc nhìn thấy video này thì đều hít một hơi khí lạnh.
Trong đó đám fan hâm mộ của Lâm Phàm càng sợ hãi thán phục không thôi.
“Con mẹ nó, Lâm đại sư thật đúng là muốn phá sập cái hiệp hội này luôn rồi. Cái tên phó hội trưởng kia cũng thật là ngu ngốc, Lâm đại sư chúng ta có gì mà không dám làm chứ, còn chủ động đưa mặt qua, đây không phải tự tìm chết sao?
“Mấy người biết không, lúc tôi nhìn thấy cái video này, thấy xung quanh có không ít người đang cười tủm tỉm.”
“Ha ha, tôi phải nhấn like cho Lâm đại sư, đúng là quá trâu bò, vốn dĩ không cần phải có bất kỳ lời giải thích nào.”
“Lâm đại sư thật là bá đạo, một phút không trả lời, trực tiếp san bằng đối phương. Nếu là người bình thường, ai dám nói ra lời như vậy chứ, tôi thấy cũng chỉ có Lâm đại sư mới dám mà thôi.”
“Xin đại lão cố gắng tiếp tục quay video để chúng tôi theo dõi được tình huống tiếp theo.”
Tại hiệp hội võ thuật Thượng Hải, không chỉ có đám người Giang Phi đang chăm chú theo dõi, ngay cả thành viên thông thường cũng đều đang chăm chú xem Weibo. Khi thấy video này, bọn họ cũng triệt để trợn tròn mắt.
“Cái này hình như là Tưởng hội phó đúng không, trước kia đã từng tới hiệp hội Thượng Hải của chúng ta. Tôi còn nhớ rõ, khi đó ông ta hất hàm trông kiêu ngạo vô cùng.”
“Tôi cũng nhớ rõ, trước đó Quách hội phó của chúng ta đều theo sau mông cái người ta. Người ta nói cái gì thì là cái đó, bây giờ bị Lâm đại sư cho đo đất, quả thật khôi hài mà.”
. . .
Lúc này, Lâm Phàm nhìn thời gian, nói: “Nhanh, đồng hồ báo còn có hai mươi giây nữa thôi.”
“A! Tên nhãi họ Lâm, mày lại dám đánh người, tao muốn báo cảnh bắt mày.” Tưởng hội phó gào thét, chỉ cảm thấy bờ vai của ông ta đang đau gần chết.
Trần hội trưởng trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, ông ta không nghĩ tới cái tên Lâm đại sư này lại động thủ. Sao có thể được chứ, người thần kinh bình thường thì đều biết hành vi đánh người này là việc làm tối kị mà.
Thế nhưng theo như ông ta thấy, cái tên họ Lâm này hoàn toàn bình thường, thần kinh cũng rất bình thường, đầu óc cũng rất thông minh. Thế nhưng lại đánh người khác ở trước mặt mọi người, hơn nữa còn có lãnh đạo ở đây, thật sự vô cùng khó hiểu.