Chương 1841: Thẳng thắn vạch trần
Các cư dân mạng nhìn thấy video bên trên Weibo, cũng vô cùng choáng váng.
“Mẹ nó, cái tên lãnh đạo kia hoàn toàn đứng ở phe Lâm đại sư, đúng là có tầm nhìn, biết ai là dê ai là cọp.”
“Ha ha, chết cười mất thôi, mấy người có nhìn thấy sắc mặt hội trưởng và Phó hội trưởng không, trông rất khó coi giống như là vừa ăn phải ruồi vậy?”
“Cái tên Lâm đại sư này đúng là quá thẳng thắn, tôi thấy nể hắn ta rồi đấy.”
“Mặc dù tôi không đúng, nhưng mà tôi không phục. Tôi hỏi anh rốt cuộc là đổi hay không?”
“Nhìn vẻ mặt hội trưởng hiệp hội tôi có thể đoán được, ông ấy có lẽ là đang nghĩ làm sao lại có loại người như thế này vậy.”
“Nhìn mấy cái tên bị Lâm đại sư đánh cho nằm đất kia đi. Bây giờ chỉ dám đứng đó mà la hét, ngay cả tiến lên cũng không dám, hoàn toàn bị dọa cho sợ rồi.”
“Chết cười mất thôi, đại lão không tệ nha, cứ tiếp tục quay chụp video để cho chúng tôi xem tình huống mới nhất đi.”
Hiệp hội võ thuật Thượng Hải.
Đám người Giang Phi vẫn luôn theo dõi điện thoại, khi thấy hiện trường có Lâm đại sư và đám người hội trưởng hiệp hội thủ đô đang nói chuyện với nhau thì đều ngây ngẩn cả người, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
“Anh nói xem, Lâm hội trưởng có thể thuyết phục được đối phương không?” Giang Phi nhìn về phía Vương Vân Kiệt, có chút không dám tin hỏi.
Vương Vân Kiệt bây giờ cũng trợn tròn mắt, nói: “Chắc là có thể đấy.”
Ông ta cũng không biết rõ, nhưng từ tình huống trong video ghi lại thì Lâm đại sư hình như đang chiếm chút ưu thế. Dù sao thì vị lãnh đạo kia cũng đứng về phía Lâm đại sư mà.
Nhưng mà lời nói này của Lâm đại sư cũng có chút khiến cho người khác nghe không hiểu.
Kể cả có lí do là thế, vậy cũng không thể nói thẳng thừng như vậy được.
Hiện trường.
Lâm Phàm rất là thẳng thắn hỏi đến, mặc dù chuyện này đúng là có chút không nể mặt người ta. Thế nhưng mà thời gian của hắn bây giờ rất gấp.
Hắn đã đồng ý với Vương Minh Dương đêm nay phải quay trở về, chắc chắn không có thời gian nhàn rỗi ngồi lòng vòng tâm sự.
Lãnh đạo thủ đô cau mày, nói: “Trần hội trưởng, mấy người còn nghĩ cái gì nữa, chuyện này chắc chắn phải sửa đổi. Lâm đại sư thân là phó hội trưởng hiệp hội Thượng Hải, lại là nhân vật công chúng, làm ra cống hiến to lớn đối với xã hội như thế. Nếu như đồng chí ấy đã cho rằng chuyện này có vấn đề, vậy hiển nhiên là mấy người đã việc làm không đúng, chẳng lẽ còn muốn khư khư cố chấp. Coi như Lâm đại sư cho qua thì tôi cũng không thể tán đồng.”
Trần hội trưởng thở dài, trong lòng bất đắc dĩ, cũng không biết cái tên lãnh đạo này muốn làm gì. Chuyện này vốn chẳng có mấy dính dáng tới lão ta, vậy mà cứ nhất định phải thò một chân vào làm cái gì.
Chuyện này khó mà thay đổi, nhưng nếu như không thay đổi. Xem tình huống này thì chắc chắn không thể nào kết thúc yên lành được.
“Tưởng hội phó, đến cùng là chuyện gì?” Trần hội trưởng mở miệng hỏi.
Tưởng hội phó sắc mặt có chút khó coi, nói: “Hội trưởng, chuyện này kỳ thực cũng là tôi đã cùng rất nhiều người thương thảo qua, Ngưu hội trưởng đã lớn tuổi rồi nên triệu hồi ông ấy tới cũng là để cho ông ấy hưởng phúc một chút, chờ đến đúng thời điểm thì sẽ về hưu.”
“Hơn nữa bây giờ hiệp hội Thượng Hải cũng dần dần trở nên đông đúc, dựa vào sức khoẻ của Ngưu hội trưởng mà nói, chắc chắn cũng không còn phù hợp nữa. Cho nên tổng hợp cân nhắc trước sau, xem xét kỹ lưỡng nên tôi mới đưa ra lệnh điều chuyển này.”
Trần hội trưởng vừa định nói chuyện, thế nhưng là lời còn chưa nói ra miệng, liền bị Lâm Phàm cắt đứt.
“Cái ông này thật khôi hài, ông nói không phù hợp là không phù hợp hay sao, làm như ông và Ngưu hội trưởng quen biết lắm vậy. Tôi thì thấy mấy ông chính là nhìn thấy hiệp hội Thượng Hải nở mày nở mặt, nên nghĩ sắp xếp người tới chiếm chỗ tốt này.” Lâm Phàm thẳng thắn nói, đúng là một điểm mặt mũi cũng không cho.
“Trước đó hiệp hội Thượng Hải còn chìm nghỉm, sao không thấy các ông phái người tới hỗ trợ?”
“Lâm hội phó, anh đừng có ngậm máu phun người!” Tưởng hội phó nghe lời này một cái thì sắc mặt lập tức đỏ bừng, giống như là ý nghĩ trong lòng bị người ta vạch trần vậy.
Lâm Phàm cười ha ha, nói: “Ngậm máu phun người sao? Trong lòng ông không tự hiểu lấy à, vậy mà còn ở đó nói nhảm. Tôi không muốn nói nhiều với các người nữa. Một câu thôi, đổi hay không đổi?”
“Cậu....” Tưởng hội phó nhìn Lâm Phàm, trong lòng hoảng loạn, cái thằng nhãi này quả thực là quá lưu manh không chịu nói lý một tí nào cả, còn thích ngậm máu phun người.
Nhưng nhìn vẻ mặt đối phương, giống như việc này mà không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng thì không xong.
“Lâm đại sư, chuyện này thư thả cho chúng tôi một chút để thảo luận được không? Bây giờ, tình huống thế này chúng tôi cũng không có cách nào cho anh một câu trả lời luôn được.” Trần hội trưởng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này thêm nữa.
Bây giờ hiện trường có nhiều người như vậy, chắc chắn không thể giải quyết được. Cứ trì hoãn mọi chuyện một chút rồi từ từ giải quyết.