Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1840 - Chương 1840 - Một Câu Thôi, Đổi Hay Không Đổi?

Chương 1840 - Một câu thôi, đổi hay không đổi?
Chương 1840 - Một câu thôi, đổi hay không đổi?

Chương 1840: Một câu thôi, đổi hay không đổi?

Tưởng hội phó nhìn thấy chủ nhiệm Hoàng chỉ biết là đứng ở nơi đó mồm như pháo nổ không dám đi lên, ông ta cũng bắt đầu sốt ruột, nói: “Chủ nhiệm Hoàng, mấy anh còn đứng đấy làm gì chứ, còn không lên lôi tên này ra ngoài.”

Hoàng Hạo nghe được mệnh lệnh của Phó hội trưởng, cũng rất phẫn nộ quát: “Tên họ Lâm kia, cút ra ngoài nhanh lên, ở đây không phải chỗ anh có thể càn rỡ.”

Lâm Phàm nhìn đối phương, tiến lên một bước.

“Ê ê ê. . . .” Hoàng Hạo đột nhiên run lên lui về sau một bước, lộ vẻ sợ hãi. Mà những thành viên sau lưng cũng là như thế.

Bọn họ bây giờ đã không muốn đối đầu với Lâm đại sư, đây hoàn toàn là không cùng đẳng cấp. Nếu còn cố chấp động thủ, kết quả nhận được chỉ là bi kịch mà thôi.

Trần hội trưởng đứng bên cạnh lãnh đạo, cứ nhỏ giọng nói gì đó. Chuyện này xảy ra cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt. Bọn họ thân là người ở tổng bộ, bây giờ bị một tên Lâm đại sư đánh đến tận cửa, còn không có người nào dám động thủ. Nếu như không có lãnh đạo ở đây thì còn dễ nói, nhưng mấu chốt là lãnh đạo đã nhìn thấy tất cả.

Mặt mũi này thật sự không có chỗ để nữa rồi.

Nhưng mà đối với vị lãnh đạo này mà nói, ông ta vẫn nhìn Lâm đại sư. Mặc dù bây giờ tình huống có chút không được tốt cho lắm, nhưng vẫn nhanh chóng cùng Lâm đại sư trò chuyện một chút.

“Lâm đại sư, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói được không, có tôi ở đây rồi, chắc chắn sẽ xử lý chuyện này thật công bằng.” Vị lãnh đạo trung niên một mặt ý cười nói.

Ở đất thủ đô này, cái chức vị này của ông ta thật đúng là không tính là cái gì.

Mà cái người Lâm đại sư này, mặc dù hắn không có quyền chức gì, nhưng mà người ta thật sự rất trâu bò đó.

Bây giờ trong viện bảo tàng vẫn còn mười bức họa đang bày ra thế kia, để cho người người chiêm ngưỡng. Mỗi ngày lưu lượng người đến xem vẫn tăng ngùn ngụt, ngày sau lấn át ngày trước.

Thậm chí một số danh họa nước ngoài cũng phải đích thân tới đây, chính là để quan sát mười bức họa kia.

Một danh nhân văn hóa dạng này, coi như lãnh đạo như ông ta cũng sẽ không dám đắc tội.

Nhất là Lâm đại sư người ta còn biết y thuật, giải quyết mấy loại bệnh nan y, danh tiếng càng hiển hách. Ai cũng không dám đối cứng với hắn ta.

Giờ khắc này, ánh mắt lãnh đạo nhìn về phía hội trưởng hiệp hội, nói: “Trần hội trưởng, các anh nhất định là có quyết định không tốt rồi, khiến cho Lâm đại sư tức giận như vậy. Nhất định phải làm tốt kiểm điểm mới được đấy.”

Trần hội trưởng nghe nói như thế thì cả người như ngây ra, trong lòng thậm chí cả ý nghĩ muốn chết cũng có.

Do mình làm không tốt sao?

Nói có lý chút đi được không, cái này rõ ràng chính là tên nhãi này tự vác mặt tới đây gây sự cơ mà?

Lâm Phàm ngược lại không nghĩ tới lãnh đạo này thế mà lại bênh vực cho mình, nhưng mà hắn cũng là người thành thật, sẽ không khiến người ta mắng oan vì mình, trực tiếp khoát tay nói: “Chuyện này thì các ông không có vấn đề, hội trưởng hiệp hội điều chuyển là việc rất bình thường. Nhưng mà tôi không thích việc điều chuyển này, cho nên đã đến đây.”

Sắc mặt đám người Trần hội trưởng lúc này hòa hoãn một chút, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm cũng hiện ra một vẻ còn biết thế là tốt.

Thế nhưng vị lãnh đạo kia lại là khoát tay, nói: “Chuyện này tôi thấy cũng chưa chắc, chỉ cần là người chắc chắn sẽ phạm sai lầm, kể cả có địa vị cao đi chăng nữa cũng sẽ không thể cam đoan mỗi lần quyết sách đều đúng. Cho nên quyết sách lần này của Trần hội trưởng cũng không chắc chắn là đúng.”

Trần hội trưởng không nghĩ tới vị lãnh đạo kia vậy mà ngang nhiên đứng bên phe Lâm đại sư nói đỡ cho hắn, vậy thì còn công bằng ở chỗ nào cơ chứ?

Lâm Phàm nghe được lời nói này, khoát tay, nói: “Đồng chí lãnh đạo này, ông không cần phải nói như thế. Việc này nhóm người Trần hội trưởng làm không sai, lệnh điều chuyển là đặc quyền của bọn họ. Nhưng mà kháng nghị là quyền của tôi, bây giờ tôi rất là bất mãn đối với cái lệnh điều chuyển này.”

“Giờ nói một câu thôi, đổi hay không đổi.”

Giờ khắc này, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh lại, một đám người hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.

Trần hội trưởng đứng ở đó vẻ mặt ngây ngốc. Chuyện này vốn dĩ không phải do ông ta làm ra, sau đó nhìn về phía Tưởng hội phó, ý tứ rất rõ ràng, chuyện này là ông làm thì ông tốt nhất là nên đứng lên giải thích đi.

Thế nhưng bây giờ vẻ mặt Tưởng hội phó có chút khó coi, đây rõ ràng là bị người ta ép tới cửa, ép buộc chính mình phải đổi ý.

Nếu như ông ta đổi ý, vậy sau này không phải ai lên đây làm ầm ĩ một chút là ông ta phải đổi ý hay sao, vậy còn làm được cái gì nữa chứ.

Chu Thanh một mực trốn ở một nơi, quay chụp lại rất nhiều video rồi truyền lên trên internet, anh ta rất sửng sốt, không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ này. Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ, lãnh đạo hoàn toàn đã nghiêng về phía Lâm đại sư.

Đúng là không thể không nói, có đôi khi quá nổi danh cũng có chỗ tốt, thật đúng là để cho người khác phải bó tay mà.

Bình Luận (0)
Comment