Chương 1839: Cần một lời giải thích
Sau khi đăng lên weibo , các cư dân mạng chờ đợi đã lâu lập tức điên cuồng nhảy vào bình luận.
“Con mẹ nó, đây là muốn lật trời sao, Lâm đại sư cũng quá trâu bò rồi đó.”
“Lãnh đạo còn đang ở đấy, cũng không run sợ chút nào, tôi chỉ muốn hỏi còn có ai có thể đánh bại Lâm đại sư hay không.”
“Cảm giác Lâm đại sư có chút xúc động thái quá rồi, loại chuyện này hẳn nên là giải quyết trong âm thầm, hòa hảo nói chuyện trong hoà bình để giải quyết. Hiện tại còn làm cho mọi chuyện cứng ngắc như vậy, tôi thấy chuyện này không dễ giải quyết đâu.”
Tưởng hội phó chính là người cuối cùng phê duyệt điều lệnh cho Ngưu Hội Trường đến thủ đô, bây giờ nghe được lời nói này, tức giận chỉ tay nói: “Lâm hội phó, anh thân là phó hội trưởng hiệp hội Thượng Hải sao có thể nói ra lời như vậy, hành vi của anh bây giờ chẳng khác gì cố tình gây sự, càn quấy như những tên lưu manh.”
Lâm Phàm gật đầu, đáp: “Thì tôi là lưu manh đây.”
Đám người nghe lời này thì cũng ngu luôn.
Đây cũng quá mẹ nó hung ác rồi.
Chu Thanh trốn ở cửa ra vào, giơ máy lên quay video, sau đó đăng từng cái lên trên Weibo.
Các cư dân mạng nhìn thấy có video mới đăng thì ùn ùn vào xem.
“Mẹ nó, Lâm đại sư thật ghê gớm. Mà câu này nói cũng thật hay, hắn chính là lưu manh vậy đó.”
“Tôi cảm giác không đúng lắm, Lâm đại sư lưu manh chỗ nào, trong này nhất định có hiểu lầm gì rồi. Nhưng mà mấy người trong hiệp hội này chỉ sợ cũng bị chọc cho tức chết.”
“Ha ha, chết cười mất thôi, đánh không lại thì quay ra mắng, tôi có cảm giác lần này hiệp hội thủ đô sẽ đối mặt với một màn mất thể diện nhất trong lịch sử. Không biết cuối cùng có thể nhận sai hay không.”
“Nhận sai có thể là rất cao đấy, chờ mà xem, tôi dám cam đoan chuyện này vốn dĩ không cần suy nghĩ cũng biết hiệp hội thủ đô chắc chắn phải nhận sai thôi.”
Các cư dân mạng điên cuồng thảo luận, bọn họ rất là xem trọng việc Lâm đại sư đi san bằng hiệp hội thủ đô.
Tại hiện trường, bầu không khí bị đè nén yên lặng đến căng thẳng.
“Cậu… cậu.” Tưởng hội phó cũng đã không biết nên nói cái gì, ông ta dám thế với trời là đầu óc của tên họ Lâm trước mặt này chắc chắn có vấn đề rồi. Người bình thường làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Trần hội trưởng nhìn tình huống tại hiện trường, đầu sắp phình to, thậm chí ngay cả cảm giác muốn hộc máu cũng có.
Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, nếu như không giải quyết chuyện này cho xong thì về sau mặt mũi của bọn họ còn biết để nơi nào.
Lâm Phàm nhìn đồng hồ, cũng đã không còn sớm nữa rồi, đợi lát nữa đi máy bay trở về thì sợ rằng phải đến tối mới có thể đến nơi. Vì vậy hắn phải nhanh chóng, chớ có lãng phí thời gian ở đây.
“Cho một câu trả lời đi, thu hồi lệnh điều chuyển thì tôi sẽ trở về.”
Lời này vừa nói ra, các thành viên hiệp hội đang ở chung quanh cũng phải há miệng. Đây rõ ràng là không cho bất kỳ cơ hội nào mà, hoàn toàn chính là muốn hiệp hội phải chấp nhận huỷ bỏ lệnh điều chuyển.
Không biết là hội trưởng sẽ giải quyết thế nào? Nếu như là đồng ý thì mặt mũi coi như vứt hết rồi.
Nhưng nếu không đồng ý thì quỷ mới biết Lâm đại sư sẽ làm ra chuyện gì.
Chẳng lẽ thật sự sẽ phá sập hiệp hội sao?
“Hội trưởng, hội trưởng. . . .” Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng rống giận dữ.
Hoàng Hạo dẫn theo người vội vã chạy tới. Lúc trước bọn bị Lâm đại sư giáo huấn một trận, cơ thể đau đớn vô cùng. Nhưng bây giờ đã hồi phục lại bình thường, cũng không có khác thường gì nữa.
Anh ta thật sự nổi giận, không nghĩ tới có người dám xông thẳng đến hiệp hội thủ đô của bọn họ, còn trực tiếp đập cho bọn họ một trận ra trò.
Đã thế lúc sau còn có người tới quay quay chụp chụp cảnh bọn thê thảm nhất, thật sự là quá đáng vô cùng, việc này khó mà để cho người ta có thể chịu đựng.
Bây giờ anh ta vội vã chạy tới chính là muốn báo cáo lại chuyện này, nhưng khi đến bên trong phòng họp, anh ta lại thấy được thân ảnh kia.
Không chỉ anh ta thấy vết thương đằng sau lại nhức nhối, mà ngay cả những thành viên hiệp hội đứng sau lưng hắn cũng thấy gân cốt khẽ kêu lên.
Bọn họ cũng không quên được một màn kinh khủng kia, thật sự là quá dọa người .
Vốn dĩ bọn họ nghĩ thực lực bản thân đã rất lợi hại, thế nhưng khi đối mặt Lâm đại sư thì ngay cả một góc áo cũng không có chạm tới, sau đó cả đám liền xám xịt nằm ôm đất.
Tưởng hội phó nhìn thấy người tới, lập tức như được tiếp thêm dũng khí, nói: “Chủ nhiệm Hoàng, còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đuổi cái tên này ra đi.”
Khí phách ban nãy của Hoàng Hạo nhanh chóng suy sụp. Anh ta không hề tiến lên, mà chỉ dám đứng cách thật xa, nói, “Người kia, mau đi ra ngoài.”
Các thành viên xung quanh cũng không có người dám tiến lên, chỉ theo sát sau lưng Hoàng Hạo.
Bọn họ thề, lần này tuyệt đối sẽ không lên nữa, đi lên chính là muốn ăn đòn. Chênh lệch thực lực thực sự quá lớn, bọn họ không thể nào so sánh nổi.