Chương 1849: Chào đón Mã Viện Sĩ
Mà người quản lúc này cũng là có chút nghẹn lời, đúng là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế.
Nhưng mà điều khiến cho bọn họ càng kinh hãi chính là, tại sao Lâm đại sư lại xuất hiện ở sân bay.
Đột nhiên, một tiếng kêu từ xa truyền đến.
“Hoan nghênh, Mã Viện Sĩ trở về.”
Một thanh âm hết sức vang dội.
Sau đó vô số tiếng hô lớn ngay sau đó vang lên.
“Hoan nghênh Mã Viện Sĩ trở về.”
Những người hô theo không biết Mã Viện Sĩ này là ai, thế nhưng Lâm đại sư đã gọi như vậy thì bọn họ gọi theo, chắc cũng không có vấn đề gì.
Các phóng viên nhìn thấy tình huống này, lập tức giơ máy quay phim.
“Mau đi xem một chút rốt cuộc là tình huống thế nào.”
“Ôi chao, khí thế kia cũng thật lớn.”
Trong phút chốc, các phóng viên đã chạy như bay đến bên kia.
Hàn Tuấn đứng ở nơi đó, khóe miệng liên tục co giật, có loại cảm giác khó chịu không nói thành lời, anh ta cảm giác mình đã bị khinh bỉ.
Anh ta đường đường là một đại minh tinh, nhưng bây giờ cái danh tiếng này nói mất là mất, toàn bộ bị người ta cướp đi.
Khi ánh mắt nhìn về phía mười mấy fan hâm mộ đang hưng phấn kia, anh ta có loại cảm giác nói không nên lời, thậm chí còn muốn lao tới đánh cho bọn họ một trận.
Lúc này, người phụ trách an ninh ở sân bay nhìn thấy tình huống ở hiện trường, lập tức quát: “Mấy anh làm cái gì vậy, không phải nói đến đây để giữ an ninh trật tự sao, còn đứng đần ra đấy hóng gió à?”
“Đội trưởng, đây là Hàn Tuấn, nhưng mà fan của hắn lèo tèo có mấy người như thế này thôi, chúng tôi cũng không biết phải làm gì.” Một bảo vệ bày vẻ bất đắc dĩ nói.
Vốn dĩ lúc tới đây, anh ta đã chuẩn bị xong tinh thần bị đám fan điên cuồng xô đẩy, nhưng mà bây giờ xem ra đừng nói là xô đẩy, đến người để xô đẩy cũng không có.
Quản lý đội bảo vệ sững sờ, ông ta nào biết minh tinh nào hot với không hot, sau đó chỉ về phía xa xa kia, gầm thét lên: “Mấy anh mù hay sao mà còn không thấy bên kia có nhiều người như vậy, còn không mau đi qua.”
“Vâng, vâng.” Các nhân viên an ninh nghe xong, nhanh chóng đi qua hỗ trợ.
Quản lý anh ninh sân bay nhìn tình huống trước mặt, nói “Lúc trước là ai gọi điện cho tôi điều thêm bảo vệ đến?”
Người quản lý của Hàn Tuấn đứng ra nói: “Là tôi gọi .”
Quản lý an ninh sân bay liếc mắt nhìn, giọng điệu không tốt lắm nói: “Tôi hy vọng lần sau mấy người tìm hiểu cho rõ ràng, nhân viên an ninh sân bay của chúng tôi bề bộn nhiều việc nhân lực có hạn, xin đừng có gọi bừa, trò đùa này không hay đâu. Có tí tẹo fan hâm mộ này mà cũng hô to gọi lớn, thực sự là, haizz . . .”
Ông ta lắc đầu, cũng không muốn nói thêm cái gì, trực tiếp rời khỏi.
Nghe đến mấy câu này, Hàn Tuấn tức giận đến nỗi thở cũng khó khăn, anh ta cảm giác khuôn mặt đẹp trai này của mình giống như là bị người ta vả đùng đùng vậy.
Sau khi đám người Mã Viện Sĩ từ sân bay ra ngoài, nghe được thanh âm hô hào cũng hoang mang không hiểu xảy ra chuyện gì.
Mã Viện Sĩ dừng chân, cũng không dám bước tiếp, tựa như là không biết ở đây rốt cuộc là có tình huống gì. Sau đó mắt nhìn về phía hai vị vệ sĩ bên cạnh, như là đang hỏi thăm chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Người thiếu niên họ Thôi lập tức tiến lên, nói: “Mã Viện Sĩ, chào mừng ngài trở về.”
“Tiểu Thôi, đây là.” Mã Viện Sĩ nghi hoặc nhìn tình huống phía trước, lúng túng không biết làm sao.
Nghiên cứu cả một đời, chưa từng nhận được một lần hoan nghênh như vậy.
“Mã Viện Sĩ, vị kia là Lâm đại sư.” Tiểu Thôi bây giờ cũng có chút không biết phải làm sao, ngược lại cậu ta cũng không nghĩ tới tình huống sẽ trở nên như vậy.
Ngay bây giờ, hiện trường đông nghịt này không khác gì một lần nghênh đón của siêu cấp minh tinh nổi tiếng.
Thế nhưng ông ta cảm giác chuyện này cũng không tệ.
Mã Viện Sĩ tuổi cũng đã cao, đã bảy mươi mấy không lâu nữa tròn tám mươi. Cả một đời người cống hiến cũng chưa từng được nhận sự tiếp đón long trọng như vậy, bình thường đều rất khiêm tốn.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Mã Viện Sĩ đưa một tay ra, vẻ mặt tươi cười: “Xin chào, Mã Viện Sĩ, ngài khỏe chứ?”
“Ồ, nhóc con, tôi vẫn nhớ được cậu nha.” Mã Viện Sĩ cẩn thận nhìn chằm chằm Lâm Phàm, sau đó nói: “Tôi từng đi bảo tàng nghệ thuật xem tranh cậu vẽ, bức vẽ ấy thực sự rất đẹp, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ nó.”
“Ha ha.” Lâm Phàm cười, nói: “Cảm ơn ngài quá khen, tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.”
“Cậu cũng đừng quá khiêm tốn, bảo tàng nghệ thuật sao có thể trưng bày thứ gì không tốt chứ, tác phẩm có thể vào được nhà bảo tàng thì đó chính là được sự công nhận .” Mã Viện Sĩ vừa cười vừa nói, đối với nhiều người như vậy tới đón vì một cái hư danh, ông ấy thực ra có chút chướng mắt.
Nhưng mà đối với mầm non tài năng, tương lai của đất nước như Lâm Phàm thì ông ta lại là rất thích thú.
Lâm Phàm cùng Mã Viện Sĩ hàn huyên vài câu, sau đó liền từ biệt để nhóm Mã Viện Sĩ đi về nghỉ ngơi.