Chương 1850: Không đắc tội với người ta đó chứ
Sau đó hắn nhìn đồng hồ, không xong, không còn sớm nữa rồi, phải mau đi thôi.
Chỉ là hiện trường nhiều người như vậy đang ở đây, nếu không đứng lên nói một câu thoái thác thì đây không phải là tổn thương lòng người sao. Sau đó, hắn hô to: “Các vị, tôi sắp phải lên máy bay rồi, chúng ta cùng nhau tới chụp một bức ảnh đi, có thời gian thì lên trên Weibo của tôi download ảnh chụp, xem mình ở đâu, có được hay không.”
“Tốt quá, cuối cùng có thể cùng Lâm đại sư chụp ảnh chung rồi .”
“Quá tuyệt vời.”
Lâm Phàm đưa điện thoại di động cho một vị bảo vệ, sau đó đứng giữa một đám người, nói: “Phía trước ngồi xổm xuống, đừng chắn người đứng sau, từng tầng từng tầng ngồi xổm xuống nào.”
Đám dân chúng nghe được lời nói này, cũng không do dự nghe theo Lâm Phàm chỉ huy.
“Được rồi, chụp nào, cười lên. . . .”
Xoạt xoạt!
Bảo an căn chỉnh cẩn thận rồi chụp, sau đó đưa trả điện thoại di động cho đưa Lâm đại sư.
Mà các phóng viên thì ở phía sau la hét: “Nhường đường một chút, nhường chúng tôi đi vào phỏng vấn Lâm đại sư một chút.”
Những người này là phóng viên ở thủ đô, bình thường không có cách nào đi Thượng Hải để phỏng vấn Lâm đại sư. Khi có chuyện gì xảy ra đều phải chờ phóng viên bên Thượng Hải đưa tin.
Bây giờ Lâm đại sư cuối cùng cũng tới sân bay thủ đô, vậy dĩ nhiên là bắt được cơ hội này thì phải phỏng vấn một chút. Nhưng mà bây giờ người ở đây quá đông, căn bản là không chen chân vào nổi.
Lâm Phàm nhìn thời gian, thời gian check in đã đến, nói: “Các vị đồng chí phóng viên, ngại quá, thời gian check in sắp tới, lần sau có cơ hội tới thủ đô thì tôi sẽ thông báo cho mọi người nhé.”
“Còn có cảm ơn tất cả mọi người, tôi đi trước đây. Đợi lát nữa tôi sẽ đăng ảnh chụp nhóm lên trên Weibo, mọi người chú ý vào Weibo của tôi download là được.”
Nói những lời này xong, hắn liền nhanh chóng vào cửa xoát vé, nếu như kéo dài thêm thì chỉ sợ hôm nay không về được.
“Lâm đại sư đi thong thả.”
“Có cơ hội tới thủ đô chơi, chúng tôi vẫn luôn chào đón anh.”
“Ôi chao, hôm nay nếu không phải nhờ có Lâm đại sư thì tôi còn thực sự không biết có một người như Mã Viện Sĩ tồn tại, người này so với đám minh tinh còn lợi hại hơn nhiều.”
Rất nhanh, bóng lưng Lâm Phàm đã biến mất.
Nhưng mà những người này lại không có lập tức rời đi, mà là trao đổi thông tin liên lạc với nhau, một người trong đó hô: “Mọi người có muốn lập một group chat hay không, để tiện về sau dễ bày tâm sự.”
“Qua chuyện này, tôi cảm giác mình nên chăm đọc tin tức hơn, giáo sư Mã Viện Sĩ này đường đường là nhà khoa học lỗi lạc. Mà nhìn xem, lúc đi về cũng không có người nghênh đón, tổn thương cỡ nào chứ.”
“Đúng vậy đấy, tôi cảm giác cũng nên như thế, mặc dù không cần tìm hiểu đến nỗi ai ai cũng nhớ mặt, nhưng nếu có thời gian, tôi cũng phải mua đoá hoa gì đó, tới tặng một đóa hoa thế cũng tốt rồi.”
“Ừm, ý tưởng này không tệ, nhưng mà chúng ta cũng đâu có biết khi nào thì có những người như vậy tới mà đón.”
Lúc này, một phóng viên hô lên: “Cho tôi vào nhóm đi, chú ý tới những chuyện này là nghề của tôi, nếu như có thông tin thì tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Đám người nghe nói như thế thì lập tức cười.
“Vậy thì tốt quá, nào, mọi người nhanh chóng tham gia nhóm, để tôi add mọi người, tới đây quét mã QR vào nhóm nào.”
Giờ khắc này, một đám người túm tụm lại một chỗ, thi nhau quét mã.
Mà Hàn Tuấn và người quản lý, sớm đã dẫn theo 20 vệ sĩ xám xịt rời đi rồi.
Đối với Hàn Tuấn mà nói, lần này quả thật là sỉ nhục đến tận cùng, như tát vào mặt anh ta trước mặt mọi người. Còn tin tức ngày mai như thế nào, anh ta cũng không dám nhìn.
. . .
Buổi tối.
Sân bay Thượng Hải.
Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, hít thở không khí, cuối cùng đã trở về rồi. Sau đó điện thoại bỗng vang lên.
Vương Minh Dương, nói: “Đã về chưa?”
“Về rồi, về rồi , bây giờ đang ở sân bay, tôi lái xe về bây giờ đây, gấp cái gì chứ” Lâm Phàm nói.
“Nhanh lên, vẫn đang chờ cậu đây, đêm nay chúng ta không say không về nha.” Vương Minh Dương vừa cười vừa nói.
“Được được, đừng thúc giục nữa.” Lâm Phàm nhanh chóng lấy xe, trong đầu lại suy nghĩ tới chuyện ở sân bay thủ đô. Hắn cảm thấy thực sự rất thú vị, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhưng mà hẳn là không đắc tội với vị minh tinh kia chứ, dù sao cũng không có trực tiếp xung đột mà.
. . .
Biệt thự sang trọng nào đó ở Thượng Hải.
Trong phòng bếp, Hứa Tử Nhạc và Ngô Hoán Nguyệt đang bận rộn nấu nướng.
Mà Vương Minh Dương thì vắt chân, ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Lúc này, giọng của Hứa Tử Nhạc từ trong phòng bếp truyền ra.
“Minh Dương, anh Lâm có tới hay không vậy?” Buổi tối lần này cũng chỉ có bốn người bọn họ, hơn nữa cơm tối cũng là do hai người phụ nữ bọn họ làm. Thân là hai vị đại minh tinh, nếu để cho fan hâm mộ nhìn thấy tình huống này chỉ sợ cũng không dám tin.
Dù sao trong mắt đám fan hâm mộ, thần tượng của mình mà tự mình xuống bếp nấu cho người khác thì chuyện này quả thực không thể chịu nổi.