Chương 1851: Chuyên gia tâm lý Hứa Tử Nhạc
Vương Minh Dương, nói: “Vừa gọi điện thoại rồi, đang ở sân bay, chắc bây giờ đang trên đường về rồi. À đúng rồi, làm nhiều đồ ăn một chút, đừng có sai sót gì đó, bằng không nếu để cậu ta xuống bếp thì không xong đâu. Tay nghề của cậu ta có thể nói là kinh thiên động địa, nếu ai có thể học được một chút thì sau này khỏi phải lo cơm ăn áo mặc.”
Đối với tài nấu nướng của Lâm Phàm, bọn họ bội phục vô cùng. Không thể không nói, có lẽ thế gian không có người nào có thể so sánh được.
Nhưng thật đáng tiếc, cái tên này lại không thích nấu cơm. Nếu không hắn ta mà mở tiệm cơm thì chỉ sợ người ở năm châu bốn bể đều phải chạy tới thưởng thức.
Mà suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng tiếc, lần trước được ăn đồ ăn do hắn nấu đó là lúc nào nhỉ? Hình như cũng đã rất lâu rồi chưa được ăn lại.
Hứa Tử Nhạc cười, nói: “Sao có thể để cho anh Lâm xuống bếp được chứ, mặc dù anh Lâm có tay nghề tốt, nhưng mà hôm nay cứ để hai người chúng em xuống bếp chiêu đãi mọi người đi, các anh cứ ngồi đó là được rồi.”
Trong phòng bếp, Hứa Tử Nhạc và Ngô Hoán Nguyệt cười, hai đôi tay thon dài nhỏ nhắn trắng như tuyết không lóng ngóng vụng về chút nào, ngược lại rất thoăn thoắt làm bếp.
“Hoán nguyệt, không nghĩ ra em còn có tay nghề nấu nướng tài như vậy.” Hứa Tử Nhạc cười nói.
“Em bây giờ đã là đại minh tinh, nếu như để fan hâm mộ của em biết thì có lẽ họ bị doạ cho rụng cả răng luôn mất.”
Ngô Hoán Nguyệt cười vui vẻ nói: “Chị Tử Nhạc lại quá khen em rồi, trước đó em đều tự phải nấu ăn cho chính mình, cho nên những thứ này chỉ là kỹ năng cơ bản của cuộc sống, có tính là gì chứ.”
Hứa Tử Nhạc cười ha hả, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây chính là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại còn có thể làm ấm giường, đúng là một cô gái toàn năng. Sau này ai mà lấy được em thì quả thật là phúc tám đời, không chỉ biết kiếm tiền, còn có thể làm việc nhà. Người kia chỉ cần mỗi ngày nằm ở trong nhà là sẽ có người phục vụ chu toàn, thật đúng là rất thoải mái đó nha.”
Ngô Hoán Nguyệt cười hì hì nói: “Chị Hứa không phải cũng toàn năng như vậy sao.”
“Chị ấy à.” Hứa Tử Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “ Chị còn kém xa, chị với Vương Minh Dương đến bên nhau cũng là do anh Lâm tác hợp đấy. Nếu như anh Lâm không đồng ý thì nói không chừng Minh Dương cũng sẽ đá chị luôn rồi ấy chứ.”
“Sao lại thế.” Hứa Tử Nhạc há to miệng, không tin nói. Trong suy nghĩ của cô, đây là chuyện không thể nào.
“Em ấy à, đừng có xem thường tình anh em giữa những người đàn ông.” Hứa Tử Nhạc xoa xoa đầu Ngô Hoán Nguyệt, nói: “Có đôi khi, tình cảm anh em với anh em còn tốt hơn thứ tình cảm nam nữ. Loại chuyện này chị đã gặp không ít, cho nên bây giờ chị thật ra có chút mỏi mệt, không chỉ phải làm vừa lòng Vương Minh Dương, còn phải biểu hiện thật tốt trước mặt anh Lâm. Nếu như ngày nào đó anh Lâm nói chị không được thì chắc chị sẽ bị vứt bỏ mất, haizz .”
“Sẽ không đâu, anh Lâm không phải loại người như vậy.” Ngô Hoán Nguyệt nói, ngược lại cô không tin chuyện như thế sẽ xảy ra.
Hứa Tử Nhạc cười cười, không có tiếp tục chủ đề này, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Ngô Hoán Nguyệt, nói: “Thôi đừng nói chuyện của chị nữa, nói chút chuyện của em đi.”
“Hả?” Môi hồng của Ngô Hoán Nguyệt khẽ nhếch, dừng động tác trong tay lại, quay đầu qua hỏi: “Chị Hứa, em có thể có chuyện gì chứ?”
“He he, em còn giả vờ cái gì.” Hứa Tử Nhạc cười, điệu bộ như một chuyên gia tâm lý thấu hiểu tất cả, sau đó con mắt nhìn nhìn bên ngoài rồi nhỏ giọng nói: “Đêm nay, chị Hứa giúp em, thế nào?”
“Giúp. . . Giúp em?” Sắc mặt Ngô Hoán Nguyệt đỏ lửng, tựa như đang nghĩ tới điều gì.
Hứa Tử Nhạc gật đầu, nói: “Không sai, đêm nay chị Hứa sẽ mặc kệ. Vốn dĩ không uống rượu nhưng mà chị sẽ giúp em. Hơn nữa, chuyện của anh Lâm chị nghe Minh Dương kể qua, anh Lâm có mấy người nhìn trúng đó. Có đôi khi thân phụ nữ nhưng phải chủ động chút, chỉ cần một lần nắm được con tim người đàn ông thì vạn sự không lo nữa.”
Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu, sâu đến mức như sắp vùi mặt vào lồng ngực. Cô cũng không biết nên nói cái gì, cảm giác chị Hứa nói có chút mạnh bạo quá.
“Đừng thẹn thùng, em nghĩ mà xem. Bây giờ em cũng không tệ, danh tiếng cũng có, khuôn mặt cũng có, vóc người này thì khỏi nói, quá là tốt rồi. Nhưng mà khuyết điểm duy nhất chính là thời gian của em bận rộn hơn hẳn người khác.”
“Nhưng mà giữa nam và nữ, đáng sợ nhất chính là thời gian. Thời gian có thể đánh bại hết thảy, dù là cảm tình có sâu đậm đến đâu thì theo thời gian cũng có thể mài mòn tình cảm của hai người, cuối cùng mỗi người một ngả.” Hứa Tử Nhạc nói.
Ngô Hoán Nguyệt ngay từ đầu còn có chút thẹn thùng, nhưng mà khi nghe chị Hứa nói những lời này, lỗ tai trắng như tuyết cũng khẽ run lên một cái, tựa như đang cẩn thận lắng nghe.
“Chị Hứa, thực ra em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ đang có.”
Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe thấy.