Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1852 - Chương 1852 - Cảm Giác Chinh Phục

Chương 1852 - Cảm giác chinh phục
Chương 1852 - Cảm giác chinh phục

Chương 1852: Cảm giác chinh phục

“Nha đầu ngốc, từ bỏ làm gì, sự nghiệp không thể bỏ, em vì người đàn ông từ bỏ sự nghiệp của mình. Thế nhưng mà người kia không chắc sẽ để ý mấy, cho nên chị nói cho em biết, phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp của chính mình, đây không phải là phiền phức, mà chính là chỗ dựa của mình. Đã nghe qua lời này hay chưa?” Hứa Tử Nhạc nói.

Ngô Hoán Nguyệt bị Hứa Tử Nhạc làm cho sửng sốt một chút, ngược lại tò mò hỏi: “Lời gì?”

“Đàn ông làm việc chăm chỉ rất có sức hút, vậy em có biết phụ nữ làm việc nghiêm túc là cái gì không?” Hứa Tử Nhạc hỏi.

Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu, có chút không hiểu, đáp: “Không biết.”

“Đó là cảm giác chinh phục!”

“???” Ngô Hoán Nguyệt một mặt hoang mang, không hiểu lời Hứa Tử Nhạc nói có ý gì.

Hứa Tử Nhạc lại nhìn ra bên ngoài một chút, quay lại nói: “Chị nói cho em nghe này, cảm giác chinh phục này rất huyền diệu, em biết anh Vương thích cái gì không?”

“Thích gì?” Ngô Hoán Nguyệt cảm giác như đang được nghe một bí mật quốc gia vậy.

Hứa Tử Nhạc tựa ở bên tai Ngô Hoán Nguyệt , nhỏ giọng nói gì đó. Mà Ngô Hoán Nguyệt nghe đến mấy câu sau, mang tai lập tức đỏ ửng lên.

“Anh Vương, hắn . . . Hắn còn có cái đám mê này ư.” Ngô Hoán Nguyệt cảm giác thế giới quan của mình như sụp đổ.

“Đây không phải là đam mê, đây chính là cảm giác chinh phục hiểu không? Bằng không thì em cho rằng chị mỗi khi đóng một bộ phim xong đều đem theo quần áo hóa trang khi diễn về nhà làm gì chứ. Tất cả những thứ ấy đều chuẩn bị cho anh ấy chứ ai.” Hứa Tử Nhạc nói.

“Cho nên, công việc này của em không thể từ bỏ, chỉ cần giỏi quản lý thời gian một chút, hết thảy đều không phải là vấn đề.”

“E hèm, quay lại chủ đề chính, vậy giờ em nói cho chị biết đi, em có làm hay không.” Hứa Tử Nhạc hỏi.

Ngô Hoán Nguyệt nhìn Hứa Tử Nhạc, khẽ cắn môi, có chút khẩn trương, lại có chút sợ.

Đột nhiên!

Nồi canh bật nắp vung, nước súp sôi sùng sục trào ra.

“Ôi, chị Hứa, nước canh tràn ra rồi.” Ngô Hoán Nguyệt lập tức lo lắng nói.

Hứa Tử Nhạc nhìn nhìn, “Ui, mãi nói với em mà quên nồi canh.”

“Thùng thùng!”

“Minh Dương, mở cửa nhanh, tôi về rồi.” Lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.

Vương Minh Dương lập tức từ trên ghế salon đứng lên, đi về phía cửa, sau đó hô: “Phòng bếp, nhanh lên, người tới rồi.”

. . .

“Anh Lâm đến rồi, chúng ta cũng tăng tốc độ đi.” Hứa Tử Nhạc nhanh chóng bắt đầu bận rộn, sau đó đụng Ngô Hoán Nguyệt nói: “Nhớ kỹ nhé, có chị ở đây.”

Vương Minh Dương mở cửa, khuôn mặt đầy ý cười: “Chao ôi, cuối cùng cậu cũng đến, tôi chờ cậu muốn chết luôn rồi.”

Lâm Phàm nhìn đối phương nói: “Anh còn chờ muốn chết, tôi bận muốn chết luôn đây.”

“Cảm thấy thế nào?” Vương Minh Dương cười, anh ta cũng xem như phục rồi. Cái tên này từ Thượng Hải đến thủ đô đánh người ta, sau đó vội vàng trở về. Bay đi bay lại như vậy, phải nói là quá lợi hại.

Lâm Phàm trợn mắt nhìn Vương Minh Dương nói: “Anh nói xem, để anh bay đi bay về xem có sướng hay không? Cả ngày hôm nay đều phải ngồi trên máy bay, không nói nữa, mau để tôi vào nhà ngồi nào, thực sự là mệt muốn chết đi được.”

“Mời! Mời! Mời đại ca vào. Bây giờ muốn mời đại ca qua đây làm khách, thật đúng là không dễ dàng gì. Còn phải hẹn trước, thậm chí chưa chắc đã hẹn được ấy chứ.” Vương Minh Dương cười, nhanh chóng lấy dép lê cho Lâm Phàm.

Lâm Phàm đi dép lê vào, nhìn trái nhìn phải nói: “Căn nhà lớn như vậy, anh đúng là biết hưởng thụ thật đấy.”

Vương Minh Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi nói này anh bạn, tôi chẳng có cái gì cả, chỉ có nhiều nhà mà thôi. Tôi đã nói rồi, muốn chuẩn bị cho cậu một căn nhà xa xỉ, thế mà cậu lại đi thuê nhà, bây giờ lại nói tôi là tôi biết hưởng thụ, có đôi khi tôi thực sự muốn đánh cho cậu một trận tơi bời luôn đấy.”

Lâm Phàm bày ra một tư thế, ngoắc tay nói: “Nào, bây giờ tôi cho anh cơ hội đấy.”

“Đừng, là tôi đùa thôi, tôi không muốn đi bệnh viện đâu.” Vương Minh Dương nhanh chóng xua tay, đùa chứ, cái tên này sức lực kinh người. Đánh nhau với cậu ta thì không phải sẽ bị đánh cho tàn phế luôn sao?

“Khà khà.” Lâm Phàm cười phá lên, sau đó chóp mũi khẻ ngửi, nói: “Có mùi thơm, để tôi đi xem thử là món ngon gì đây.”

Nhưng rất nhanh, trong phòng bếp truyền đến âm thanh.

Hứa Tử Nhạc đẩy Lâm Phàm từ trong phòng bếp ra ngoài: “Anh Lâm, hai người đừng vào đây, trong này cứ giao cho em và Hoán Nguyệt là được. Anh cùng Minh Dương ra ngoài nói chuyện đi, đợi lát nữa là xong rồi.”

Lâm Phàm thở dài nhún vai: “Lại còn không cho vào, nhưng mà cũng không tệ. Hôm nay phải nếm thử tay nghề của hai đại minh tinh mới được.”

Trên ghế sô pha Vương Minh Dương ngoắc tay nói: “Mau qua đây uống trà đi, chúng ta trò chuyện một chút.”

Hai người ngồi ở đó uống trà.

“Minh Dương, phòng thí nghiệm thế nào rồi?” Lâm Phàm khá để tâm đến chuyện này, đây không đơn giản chỉ là nhiệm vụ, mà còn là một cách để thay đổi tình trạng của mấy đứa nhỏ bất hạnh kia nữa.

Bình Luận (0)
Comment