Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1853 - Chương 1853 - Xem Tối Nay Tôi Có Chơi Chết Cậu Không

Chương 1853 - Xem tối nay tôi có chơi chết cậu không
Chương 1853 - Xem tối nay tôi có chơi chết cậu không

Chương 1853: Xem tối nay tôi có chơi chết cậu không

Ở Viện phúc lợi vẫn còn rất nhiều trẻ em đều phải ngồi trên xe lăn, còn có một vài đứa trẻ tuy không ngồi trên xe lăn, thế nhưng cánh tay lại khiếm khuyết không giống với những đứa trẻ bình thường.

Vương Minh Dương gật đầu đáp: “Tôi giải quyết công việc thì cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần là chuyện của cậu thì tôi đều sẽ không bỏ qua. Nếu đã là phòng thí nghiệm thì nhất định sẽ là phòng thí nghiệm đạt tiêu chuẩn cao nhất, tất cả mọi thứ đều phải phù hợp. Nhưng tôi hỏi cậu một câu thật lòng, cậu chắc chắn thật chứ?”

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu cười nói: “Nhất định chắc chắn, hay nói đúng hơn là tôi đã nghiên cứu xong rồi, chỉ chờ phòng thí nghiệm của anh mà thôi.”

“Nhưng lần này tôi nói thật lòng, hạng mục này tôi giao cho anh, đồng thời cũng hợp tác với chính phủ.”

Vương Minh Dương sững sờ nói: “Chú em, vì sao lại muốn hợp tác với chính phủ? Nếu đây là thật thì sẽ có sự thay đổi rất lớn đó, thậm chí có thể trở thành người giàu có nhất.”

Lâm Phàm cười xua tay: “Tôi nói này Minh Dương, chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh còn cho rằng tôi là người rất coi trọng tiền bạc hay sao? Nếu tôi coi trọng tiền thì anh cho rằng tôi vẫn mở cửa hàng ở phố Vân Lý với thân phận thế này sao?”

“Cũng đúng.” Vương Minh Dương gật đầu, anh ta biết người anh em này của mình không hề xem trọng tiền tài. Nếu không với khả năng của hắn thì người giàu nhất trong nước còn phải hỏi là ai sao.

Bệnh máu trắng, chứng bệnh kén ăn… Nếu là người bình thường có được phương thuốc này thì e là chỉ dựa vào một trong các phương thuốc đó thôi cũng có thể ngồi lên danh hiệu người giàu nhất nước rồi.

Đây không phải là ăn nói lung tung, cả thế giới có nhiều người như vậy, còn có rất nhiều bệnh nhân. Nếu tự mình kiểm soát phương thuốc và quảng bá thuốc thì tiền tài có thể nói là vô tận.

Nếu nhỏ mọn hơn một chút, chỉ cần chia phương thuốc thành nhiều lần điều trị. Tốc độ tăng của sự giàu có này sẽ khủng khiếp đến thế nào.

Nếu thành lập công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán thì giá cổ phiếu phải tăng vọt đến mức nào nữa.

Cho nên, nếu là vì tiền thì tốc độ kiếm tiền của người anh em này của mình có thể nói là một người một ngựa, không ai đuổi kịp.

Hơn nữa anh ta cũng không tin người anh em này của mình chỉ có một vài phương thuốc chữa bệnh như thế.

“Tôi đã nghĩ xong rồi, bây giờ anh kinh doanh bất động sản cũng không hài lòng lắm nhỉ? Chuyển sang nghề phụ đi, hơn nữa hợp tác với chính phủ cũng là để chính phủ toàn lực quảng bá ra ngoài, tranh thủ thay đổi cuộc đời cho những người kém may mắn đó.”

Lâm Phàm sẽ không quên Minh Dương, nếu đã có chuyện này thì nhất định phải để Minh Dương chiếm chút lợi ích.

Vương Minh Dương gật đầu đáp: “Được, tôi nghe cậu, cậu nói sao thì làm như vậy, dù sao từ lúc tôi quen cậu thì tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.”

“Anh em tốt!” Lâm Phàm cười vỗ vai Vương Minh Dương nói: “Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây, bảo đảm sẽ không có ai ức hiếp được anh đâu.”

“Xì, với địa vị bây giờ của tôi, ai dám ức hiếp tôi chứ?” Vương Minh Dương vừa nghe vậy thì không phục nói.

Lâm Phàm cười ha ha: “Quên chuyện ở thủ đô rồi hả? Bị mấy anh công tử kia trêu trọc thành tên ngốc, có phải anh không?”

Vương Minh Dương nghe vậy lập tức không nói nên lời: “Người anh em, có thể đừng nhắc lại chuyện trước đây được không? Lúc đó tôi còn trẻ chưa hiểu sự đời, bây giờ thì không như vậy nữa đâu.”

“Ôi trời, lại còn trẻ tuổi chưa hiểu chuyện cơ đấy, chuyện mới năm ngoái thôi mà, bây giờ thì trưởng thành rồi sao?” Lâm Phàm ngược lại không nể mặt chút nào mà trực tiếp vạch trần, nhưng nghĩ đến chuyện năm ngoái thì cũng buồn cười. Vương Minh Dương bị người ta chơi đùa đến mức đều biến thành bùn nhão, lúc đó nôn thốc nôn tháo rất kinh tởm. Sau đó hắn chợt nghĩ đến cái gì đó rồi lấy điện thoại ra.

“Lại đây, cho anh xem một thứ hay ho.” Lâm Phàm lén lấy điện thoại ra, sau đó nhẹ nhàng đặt trước mặt Vương Minh Dương.

“Con mẹ nó! Người anh em, mau xóa đi!” Vương Minh Dương vừa nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại thì lập tức thay đổi sắc mặt, bức ảnh này sao có thể là anh ta cơ chứ!

Nằm ở đó, không có bất kỳ tri giác gì, còn nôn mửa khắp người nữa chứ.

Còn có một tấm ảnh đang khỏa thân nằm trên giường ở khách sạn, đây đều là lịch sử đen tối đó nha.

“Ha ha, không xoá! Đây đều là tài nguyên, sau này thiếu tiền thì bán cho phóng viên, còn có thể kiếm được một khoản lớn đấy chứ.” Lâm Phàm cười giấu điện thoại thật kỹ.

Vương Minh Dương nhào cả người về phía người Lâm Phàm, hai tay quơ quơ, sờ đi sờ lại.

“Con mẹ nó! Minh Dương, anh đừng có sờ lung tung…”

“Đưa cho tôi.”

“Không đưa.”

“Tôi xin cậu đấy!”

“Xin tôi cũng vô dụng, ai bảo anh như vậy chứ?”

Lúc này, Hứa Tử Nhạc và Ngô Hoán Nguyệt đi từ trong bếp ra, nhìn thấy cảnh này đều sững sờ.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Hai người đàn ông uốn éo cùng một chỗ, cảnh này đúng là quá cay con mắt.

Lâm Phàm vội vàng đẩy Vương Minh Dương ra nói: “Đừng giành nữa, anh không giành được đâu. Mau đi ăn cơm nào, có bản lĩnh chuốc tôi say thì điện thoại này sẽ là của anh.”

“Xem tối nay tôi có chơi chết cậu không!” Vương Minh Dương hít sâu một hơi, chuẩn bị liều mạng.

Bình Luận (0)
Comment