Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1854 - Chương 1854 - Chuốc Rượu

Chương 1854 - Chuốc rượu
Chương 1854 - Chuốc rượu

Chương 1854: Chuốc rượu

Trên bàn ăn.

Ngô Hoán Nguyệt ngồi bên cạnh Lâm Phàm.

“Màu sắc và hương vị đều đủ, mùi vị không tệ.” Lâm Phàm khen ngợi, sáu món ăn một món canh, rất phong phú. Đồng thời cũng phải nói là tay nghề của hai cô gái thực sự không hề đơn giản.

“Cảm ơn anh Lâm khen ngợi, đây là kết quả một ngày bận rộn của em và Hoán Nguyệt đó.” Hứa Tử Nhạc vui vẻ nói, sau đó lấy rượu vang ra. Vừa chuẩn bị mở ra thì lại do dự một lúc, sau đó đặt rượu vang xuống rồi lấy rượu trắng ra.

“Hôm nay chúng ta uống rượu trắng đi, chỗ này có vài món ăn không phù hợp với rượu vang.”

Hứa Tử Nhạc cười hì hì, sau đó mở rượu trắng rót đầy cho mọi người.

Lâm Phàm nhìn cốc rượu, ngón tay ra dấu hiệu nói: “Đây là muốn liều mạng phải không, hai ba ly rất dễ say nên cẩn thận một chút đó.”

Bây giờ hắn đã có kiến thức võ hiệp, uống bao nhiêu cũng đều giống như không uống.

“Sao vậy? Sợ rồi sao?” Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm nói.

“Được, được, nếu đã như vậy thì tới đi. Tôi thì không sao, nhưng nếu mấy người uống say thì đừng nói là tôi không quan tâm đến mấy người đó nhé.” Lâm Phàm nói, sau đó nhìn về phía Ngô Hoán Nguyệt nói: “Hoán Nguyệt thì đừng uống, cô còn phải hát, rượu này sẽ ảnh hưởng đến cổ họng của cô đấy.”

Hứa Tử Nhạc cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Hoán Nguyệt đừng uống, bọn chị cùng anh Lâm uống là được rồi. Nhưng Hoán Nguyệt uống một ít rượu vang cũng được.”

“Cũng có thể góp vui.”

Vài từ ở nửa câu sau, đặc biệt nhấn mạnh.

Nghĩ đến những gì đã nói trong phòng bếp, mặt Ngô Hoán Nguyệt lập tức đỏ bừng. Sau đó cô lén nhìn anh Lâm, phát hiện không có gì khác thường thì thở phào nhẹ nhõm.

“Nào, cạn ly!”

Lúc này, Vương Minh Dương nâng chén lên, ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Phàm, dường như đang nói. Tối nay cậu có thể an toàn đi ra ngoài thì coi như tôi thua.

“Minh Dương, anh muốn chơi thật đấy à?” Lâm Phàm cười.

“Thật cái gì chứ, tùy ý uống thôi.” Vương Minh Dương nói. Nhìn chiếc ly đầy ắp này trong lòng cũng có chút chột dạ, nhiều như vậy nếu một hơi uống hết sạch thì xảy ra chuyện mất, cho nên chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.

“Được, vậy thì uống một ngụm.” Lâm Phàm cười, không so đo với Vương Minh Dương, uống rượu là nhìn bầu không khí. Nếu uống say rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm nói: “Những bài hát mà cậu viết cho Hoán Nguyệt nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lượng tiêu thụ cũng tốt hơn nhiều so với album trước.”

“Đây cũng là do chất giọng của Hoán Nguyệt tốt.” Lâm Phàm gật đầu, nói đùa gì chứ, những bài hát này đều được đổi từ trong bách khoa toàn thư cả, có thể bình thường được sao?

Hơn nữa khi lựa chọn cũng đều hướng về các bài hát tốt nhất mà chọn.

Ngô Hoán Nguyệt cười vui vẻ, cô vô cùng tin tưởng Lâm Phàm. Đồng thời cô cũng biết, những bài hát này đều là bài hát hay, không phải là những bài hát nhạt nhẽo khác có thể so sánh được.

“Anh Lâm, em cũng kính anh.” Hứa Tử Nhạc tươi cười nâng ly rượu lên, khi ánh mắt nhìn thấy Ngô Hoán Nguyệt thì lộ ra nụ cười yếu ớt.

Lâm Phàm nói: “Hôm nay hai người có phải muốn thay phiên nhau chuốc say tôi đúng không?”

Vương Minh Dương lập tức phản ứng lại: “Nhanh nào, hai chúng ta mới bắt đầu thôi, không phải là không được rồi đấy chứ?”

Lâm Phàm cười, không nói gì thêm mà trực tiếp uống một ngụm. Bữa cơm lần này, hắn sớm đã biết kết quả rồi.

Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc, tối nay phải quỳ.

Ngô Hoán Nguyệt ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lâm Phàm, nhìn hai người kia không ngừng cùng anh Lâm uống rượu, trong lòng cũng có chút không đành lòng.

Nhưng lời này vừa nói ra thì bị Hứa Tử Nhạc ngắt lời.

Qua ba lần rượu.

Sắc mặt Lâm Phàm vẫn thản nhiên, không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Ngược lại sắc mặt của Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc đều đỏ bừng, lại còn có chút say rượu.

“Anh Lâm, anh thấy thế nào rồi?” Hứa Tử Nhạc hỏi, cô ấy không ngờ anh Lâm lại uống được nhiều như vậy, không giống với trước đây.

Trước đây cô cũng từng uống rượu với anh Lâm, cô biết tửu lượng của anh Lâm thực ra cũng chỉ vừa phải.

Nhưng mà bây giờ, đây đã là ly thứ ba rồi, cô bắt đầu cảm thấy có chút mơ hồ rồi. Thế nhưng nhìn anh Lâm có vẻ vẫn như không có vấn đề gì.

Lâm Phầm lắc đầu, xoa xoa đầu nói: “Có chút mơ hồ, uống một chút nữa sẽ say thật đó.”

Vương Minh Dương xua tay nói: “Tối nay đến đây rồi thì đừng đi đâu cả, cứ ở lại đây đi. Nhà tôi có rất nhiều phòng, chú em tùy ý lựa chọn, uống thêm ly nữa nào.”

“Được, vậy thì chọn một phòng.” Lâm Phàm cười nói.

Hai tên này rõ ràng là muốn chuốc say mình. Thế nhưng cũng tốt, để hai người cảm nhận một chút, cái gì gọi là khủng khiếp.

“Anh Lâm, anh không cần uống nhiều như vậy.” Ngô Hoán Nguyệt lo lắng nói, nhưng nhìn sắc mặt của anh Lâm không có chút thay đổi nào. Trái lại sắc mặt của chị Hứa và anh Vương đều đỏ bừng, dường như đã say, đặc biệt là cách nói chuyện câu trước câu sau bắt đầu không giống nhau rồi.

Hơn nữa trạng thái này vẫn đang không ngừng thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment