Chương 1855: Em đồng ý thì chị mới ngủ
“Người anh em, tôi nói với cậu này, cả đời này tôi chưa từng phục ai mà chỉ phục mỗi cậu. Nào, thêm ly nữa.” Vương Minh Dương cười nói, lắc lắc đầu, trong lòng cũng thấy tiêu rồi.
Ông em này của mình từ khi nào lại biết uống như vậy rồi? Trước đây khi mới quen, mấy chai bia là không ổn rồi, sao nhìn tình huống bây giờ dường như không có chút thay đổi gì vậy?
Lâm Phàm cười nói: “Đây đã là gì, về sau còn có nhiều cơ hội bội phục hơn nữa. Nhưng tôi nói này Minh Dương, không uống được thì đừng uống nữa, uống nữa sẽ khó chịu đấy.”
Vương Minh Dương xua tay nói: “Không được, hôm nay tôi vui, say rồi cũng vui. Thế nhưng cậu không được chụp ảnh tôi đâu đấy.”
“Đúng vậy, say rồi cũng vui.” Hứa Tử Nhạc nói.
Nhưng trong lòng cũng kinh ngạc không kém Minh Dương.
Cô ấy cũng phát hiện có gì đó không đúng lắm, hai người họ thay phiên nhau chuốc rượu vậy mà vẫn chưa làm cho anh Lâm say, rượu này không phải là giả đó chứ?
Nhưng không thể nào, nếu là giả thì sao hai người họ đều say rồi.
Đúng! Nhất định là như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Tử Nhạc cũng thoải mái uống rượu, vì Hoán Nguyệt cô ấy cũng liều mạng.
Là minh tinh, bữa tiệc cũng nhiều, nếu rượu này không uống được, vậy thì thật không ổn rồi.
Lại qua ba lần rượu.
“La la la la…” Vương Minh Dương bắt đầu hát, hơn nữa hát rất khó hiểu, thỉnh thoảng cười ngây ngô.
Lâm Phàm ngơ ngác hỏi: “Còn uống được không vậy?”
“Ôi trời, được chứ, sao lại không được? Thả tôi một vòng đi, lát nữa tiếp tục.” Vương Minh Dương yếu ớt xua tay.
Hứa Tử Nhạc thì cúi đầu, say đến mức không muốn nói chuyện nữa, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì. Thế nhưng đầu thì nghiêng một bên , choáng váng đến khó chịu.
Ngô Hoán Nguyệt vội vàng đi rót ba cốc nước.
“Tử Nhạc, anh Vương, hai người uống chút nước đi.” Ngô Hoán Nguyệt nói.
Hứa Tử Nhạc ôm lấy bả vai Ngô Hoán Nguyệt, nheo mắt, khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Hoán Nguyệt, chị nói với em này, tối nay chị Hứa nói muốn giúp em thì nhất định sẽ giúp, em có tin chị Hứa không hả?”
Ngô Hoán Nguyệt lúng túng nói: “Chị Hứa, chị uống nhiều rồi.”
“Không, không vấn đề gì, chút rượu này còn chưa đủ chị mở màn đâu, chờ chút nữa lại tiếp tục.” Hứa Tử Nhạc xua tay, e là bây giờ cũng không biết đang nói cái gì nữa rồi.
Lâm Phàm nhìn thời gian một chút rồi nói: “Không còn sớm nữa, hôm nay kết thúc ở đây thôi.”
“Kết thúc? Kết thúc nhanh như vậy sao?” Vương Minh Dương đột nhiên có chút phản ứng, vẻ mặt mơ màng, đầu óc bắt đầu đấu tranh.
Nhìn bộ dạng Vương Minh Dương lúc này, Lâm Phàm cũng nở nụ cười nói: “Không kết thúc thì làm gì?”
Lúc này, Lâm Phàm đứng dậy đỡ Vương Minh Dương, sau đó nhìn về phía Ngô Hoán Nguyệt: “Đưa bọn họ về phòng để họ ngủ đi, họ đều uống thành như vậy cả rồi.”
“Tôi không say.” Vương Minh Dương để Lâm Phàm đỡ nhưng miệng vẫn la hét.
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ, không say, anh thực sự không hề say.”
“Tôi thực sự không say mà.” Bước chân Vương Minh Dương hơi trôi nổi, nhưng có Lâm Phàm đỡ nên rất vững.
“Ừ, không ai nói anh say cả, mau đi ngủ đi.” Lâm Phàm cũng không muốn nói chuyện với người say, cho dù nói cái gì cũng đều giống như đang khoác lác.
Ngày hôm sau cơ bản đều không nhớ rõ ràng cái gì nữa.
“Ngủ làm gì? Tôi còn chưa say, hai chúng ta tiếp tục uống đi.” Vương Minh Dương cười ngây ngô nói.
“Được, về phòng anh uống tiếp nào.” Lâm Phàm cười nói, mặc kệ Vương Minh Dương nói gì trực tiếp đỡ về phòng.
Khi Vương Minh Dương nằm ở trên giường, tinh thần giống như đã tiêu tán, nằm ở đó lập tức nhắm mắt, dường như đã tìm thấy một nơi rất thoải mái.
Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt cũng đỡ Hứa Tử Nhạc vào phòng.
Hứa Tử Nhạc ra hiệu: “Hoán Nguyệt, em nói xem chị Hứa có tốt với em không hả?”
“Có, chị Nguyệt rất tốt!” Ngô Hoán Nguyệt cũng là lần đầu tiên chăm sóc người say, cảm thấy chị Hứa cho cô cảm giác hoàn toàn khác so với thường ngày.
“Ừ, vậy thì tốt! Tối nay nghe chị Hứa, ngủ với anh Lâm đi được không?” Hứa Tử Nhạc cười nói, không để ý tình huống hiện tại.
Lâm Phàm nghe vậy thì lập tức sững sờ, uống nửa ngày thì ra là muốn ngủ với mình?
Ngô Hoán Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt đều đỏ lên như đít khỉ, cô không ngờ chị Hứa lại nói thẳng ra như vậy.
“Chị Hứa, chị say rồi.” Ngô Hoán Nguyệt vội vàng nói, cô cũng không thể để anh Lâm có hiểu lầm gì đó với mình.
“Không sao!” Hứa Tử Nhạc xua tay nói: “Sao chị có thể say chứ? Nói cho chị biết, ngủ cùng anh ấy được không?”
“Chị Hứa, đi ngủ đi!” Ngô Hoán Nguyệt vội vàng nói, bây giờ không biết nên nói cái gì cho phải.
Hứa Tử nhạc giống như không nhận được câu trả lời thì không ngủ: “Em nói đồng ý thì chị sẽ đi ngủ, nếu không nói chị sẽ không ngủ.”
Tình huống thế này, nhất thời khiến Ngô Hoán Nguyệt không biết nên nói cái gì.
Ngô Hoán Nuyệt nhìn anh Lâm, phát hiện anh Lâm khuôn mặt đầy ý cười thì lập tức đỏ mặt tía tai, giống như đã phạm một sai lầm rất lớn vậy.
“Trước tiên cứ để cô ấy ngủ đi, uống say quá rồi.” Lâm Phàm cười nói.
Ngô Hoán Nguyệt gật đầu: “Được.”
Khi chữ này vừa nói ra, gương mặt cô lập tức ngượng ngùng đỏ hồng.