Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1856 - Chương 1856 - Tối Qua Đã Xảy Ra Chuyện Gì?

Chương 1856 - Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Chương 1856 - Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Chương 1856: Tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Hứa Tử Nhạc bật cười, sau đó kéo Ngô Hoán Nguyệt đến bên giường rồi mở ngăn kéo ra, tay đặt trong ngăn kéo sờ soạn, giống như là không tìm được thứ mình cần. Thế nhưng cuối cùng cũng tìm được.

“Cái này cho em, cần phải chú ý tự bảo vệ mình, khi chưa chuẩn bị xong thì tuyệt đối không được xảy ra việc gì đó.”

Khi Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy thứ trong tay chị Hứa, khuôn mặt càng đỏ hơn.

Vậy mà lại là một chiếc bao cao su.

Sau đó cũng không nói gì thêm, vội vàng nắm chặt trong tay. Giống như là nếu không cầm thì sợ chị Hứa sẽ nói thêm gì đó.

Lúc này, Hứa Tử Nhạc nằm uỵch xuống giường rồi ngủ thiếp đi.

“Chúng ta ra ngoài đi, để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.” Lâm Phàm nói, vừa mới cầm là thứ gì hắn đều nhìn thấy trong tầm mắt, cũng cảm thấy bất lực với hai người này.

Đã uống thành như vậy rồi mà lại còn không quên chuyện này.

Tắt đèn, đóng cửa.

Bên ngoài.

Ngô Hoán Nguyệt không biết nên nói gì: “Anh Lâm, em, chị Hứa chị ấy…”

“Không có gì, được rồi, chúng ta dọn dẹp đi.” Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu nhìn đồ ăn thừa đầy trên bàn, không ngờ qua đây ăn cơm, người cuối cùng dọn dẹp bàn lại là bọn họ.

“Vâng.” Ngô Hoán Nguyệt lập tức gật đầu, tim đập rất nhanh.

Không lâu sau, tất cả đều đã dọn dẹp xong.

Lâm Phàm nhìn thời gian, cũng đã một giờ sáng rồi, cũng đã muộn: “Hoán Nguyệt, để tôi đưa cô về.”

“Vâng.” Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, giống như sẽ không nói thêm cái gì khác.

Nếu anh Lâm nói tối nay ngủ lại đây thì mình nên nói gì? Hoặc là nên làm gì?

Ra đến bên ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi đến.

Ngô Hoán Nguyệt đứng đó nói: “Anh Lâm, anh uống rượu rồi, hay là đừng lái xe nữa?”

“Không sao, tôi không sao cả.” Lâm Phàm nói, có kiến thức võ hiệp thì làm gì có chuyện được chứ. Bây giờ trong cơ thể hắn cũng không có một chút rượu nào cả.

Nhưng Ngô Hoán Nguyệt thì không hề biết điều đó, cô lắc đầu nói: “Không được, uống rượu thì không được lái xe, chúng ta bắt taxi về đi.”

“Vậy được, bắt taxi vậy.” Lâm Phàm gật đầu, không muốn nói gì thêm về chuyện này, bản thân hắn biết nhưng Ngô Hoán Nguyệt thì không biết.

Hai người bước đi song song, Ngô Hoán Nguyệt vẫn luôn cúi đầu không nói câu nào.

Lâm Phàm nói: “Gần đây công việc có mệt không?”

“Không mệt, mọi thứ đều rất tốt.” Ngô Hoán Nguyệt nói.

“Ừm, nếu mệt thì nghỉ ngơi vài ngày, công việc có thể làm không xong nhưng thân thể mới là thứ quan trọng.” Lâm Phàm nói.

“Vâng.”

Đến ngã tư, hai người đứng đó, rất nhanh có một chiếc xe taxi dừng lại.

Ngô Hoán Nguyệt nắm chặt chiếc bao cao su trong tay rồi ngồi ở hàng ghế phía sau, Lâm Phàm cũng ngồi ở phía sau. Tiếp đó nói địa điểm đến với tài xế, xe bắt đầu rời đi.

Tài xế nhìn hai người, vì trời tối nên không nhìn rõ mặt lắm. Thế nhưng ông ta cảm thấy thật kỳ lạ, nửa đêm rồi còn đổi địa điểm, quả thực là đôi vợ chồng trẻ thú vị.

Nhìn phong cảnh bên ngoài, Lâm Phàm thấy hơi mệt.

Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt dường như đã lấy hết dũng khí, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lâm Phàm.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn, mỉm cười, ngược lại cũng không có nói gì thêm.

Trái tim Ngô Hoán Nguyệt nhảy lên, sau đó tựa đầu vào vai Lâm Phàm rồi nhắm mắt lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiền cô ấy dựa vào gần như vậy.

Một quãng đường rất dài.

Nhưng đối với Ngô Hoán Nguyệt mà nói, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi rồi.

Lâm Phàm xuống xe nói: “Bác tài, phiền ông chờ tôi một lát, tôi đưa người lên trên thì sẽ xuống ngay.”

“Muốn tôi chờ thật sao?” Bác tài xế hỏi, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, còn không lên đó rồi qua đêm luôn mà còn muốn đi sao?

“Ừm, phiền ông chờ tôi một lát, rất nhanh thôi.” Lâm Phàm nói.

Ngô Hoán Nguyệt nói: “Anh Lâm, em tự mình lên là được.”

Lâm Phàm xua tay nói: “Không sao, để tôi đưa cô lên.”

Sau đó hai người đi về phía hành lang.

Bác tài xế nhìn bóng lưng hai người, lắc đầu nói: “Kỳ lạ thật, đúng là loại người gì cũng có, thật không hiểu người trẻ tuổi bây giờ đang nghĩ cái gì nữa.”

Trên tầng.

Ngô Hoán Nguyệt cười: “Anh Lâm, vậy em vào trong nhé?”

Lâm Phàm gật đầu: “Ừm, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay cô cũng mệt rồi.”

Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu nói: “Không mệt, nhưng mà em rất vui.”

“Ha ha, vui là được. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, bác tài xế còn đang ở dưới chờ tôi.” Lâm Phàm vẫy tay rời đi.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu nhìn chiếc bao cao su đã dính đầy mồ hôi do bị nắm trong lòng bàn tay, nhất thời cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Biệt thự sang trọng.

Hứa Tử Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cúi đầu ngồi trên giường, rất lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần, dường như đang nghĩ chuyện gì đó.

Liếc nhìn một cái, ngăn kéo ở đầu giường vậy mà lại mở ra, mấy chiếc bao cao su bên trong khắc sâu vào mắt cô.

“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

Cô ấy nghĩ mãi không ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng luôn cảm thấy dường như đã làm chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Đột nhiên!

Một tiếng hét chói tai vang lên.

“Minh Dương, anh mau dậy đi!” Hứa Tử Nhạc lay Vương Minh Dương.

Bình Luận (0)
Comment