Chương 1857: Không thành công
Tối qua Vương Minh Dương cũng uống đến say mèm, đến bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng: “Vợ à, sao vậy? Bây giờ anh đang rất mệt.”
“Không phải, tối qua xảy ra chuyện rồi, hình như em đã nói với Hoán Nguyệt điều gì đó rất khủng khiếp.” Hứa Tử Nhạc hồi tưởng lại những mảnh vỡ rải rác trong đầu, những mảnh vỡ này dần dần ghép lại với nhau.
Vương Minh Dương sững sờ, ngược lại không nhớ ra chuyện này, nói: “Thế nào rồi? Cậu ta cùng Hoán Nguyệt thế nào rồi? Có phải thành công rồi không?”
Phạch, phạch!
Hứa Tử nhạc vén chăn lên nói: “Đi, theo em lên phòng xem thử, nếu có chuyện gì thì em có thể nhìn ra được.”
“Được.”
Vương Minh Dương cũng không nghĩ nhiều nên cũng rời giường, tối qua họ ngủ ngay cả quần áo cũng không có thay ra.
Phòng khách.
Hứa Tử Nhạc nhìn bàn ăn sạch sẽ thì rơi vào trầm tư: “Bàn ăn đã được dọn dẹp xong, có gì đó không đúng lắm. Lúc củi khô đang cháy sao có thể nghĩ đến dọn bàn cơ chứ? Chẳng lẽ buổi sáng dọn dẹp sao?”
“Người anh em, cậu có đó không?” Vương Minh Dương ở trong phòng khách hét lớn nhưng không có ai trả lời: “Đi, lên trên tầng xem thử.”
Căn phòng đầu tiên, không có bất kỳ thay đổi gì.
Căn phòng thứ hai, cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Căn phòng thứ ba, Hứa Tử Nhạc nhìn tình hình, cảm thấy không đúng lắm, bèn nói: “Không đúng, tại sao lại không có chút thay đổi nào? Chẳng lẽ thực sự không có chuyện gì xảy ra hay sao?”
Vương Minh Dương cũng có chút mơ hồ, chỉ là khi nhìn thấy Tử nhạc nằm lên trên giường thì nghi hoặc: “Em làm gì vậy?”
“Em ngửi mùi, nếu có chuyện gì xảy ra thì bên trên chắc chắn sẽ có mùi.” Mũi Hứa Tử Nhạc ngửi ngửi, không có mùi kỳ lạ kia, sau đó cẩn thận nhìn gối và ga giường: “Ngay cả tóc cũng không có, không phải là không có gì xảy ra thật đó chứ?”
“Nhưng không có khả năng, anh Lâm uống nhiều rượu như vậy, sao có thể nhịn được chứ?” Hứa Tử Nhạc lúc này biến thành thám tử, cẩn thận suy nghĩ.
Vương Minh Dương nói: “Em gọi điện cho Hoán Nguyệt hỏi tình hình tối qua không phải là được rồi hay sao?”
“Như vậy sao được, ai lại đi hỏi trực tiếp con gái người ta như vậy thế, anh không thể gọi anh Lâm hỏi thử được à?”
Tối hôm qua họ liều mạng uống rượu với người anh em của mình, nhưng đến cuối cùng ngay cả bản thân anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc tỉnh lại thì đã như thế này rồi.
Cuộc gọi được kết nối.
Vương Minh Dương bật cười: “Người anh em, tối qua có sảng khoái không, không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Hứa Tử nhạc liếc nhìn Vương Minh Dương, lời nói này thực sự quá hèn mọn.
“Anh có bệnh à? Mới 6 giờ sáng đã gọi điện cho tôi rồi, tôi đang ở nhà ngủ.”
“Chao ôi, đừng nóng vội, cậu ở một mình hay hai người?” Vương Minh Dương vội vàng hỏi.
“Một mình, tâm tư của vợ chồng hai người tôi còn không rõ sao? Cúp máy đi, ngủ đây.”
Lạch cạch!
Vương Minh Dương nhún vai: “Xem ra là không thành công, cậu ta đang ở nhà ngủ.”
“Hả?” Hứa Tử Nhạc sững sờ: “Không phải chứ, vậy mà còn không thành công? Nhưng tối qua hình như em đã nói gì đó, luôn cảm thấy trong lòng rất hoảng loạn. Không được, em phải gọi điện cho Hoán Nguyệt, gián tiếp hỏi một chút.”
Rất nhanh, một cuộc gọi đã kết thúc.
Hứa Tử Nhạc lại thở dài: “Ôi! Xem ra duyên phận này chưa đến, Hoán Nguyệt đã dậy rèn luyện thân thể rồi, hơn nữa em phát hiện tình huống của Hoán Nguyệt có gì đó không đúng cho lắm, hình như tối qua em thực sự đã nói gì đó rất khủng khiếp.”
“Nhưng lại không nhớ ra là đã nói cái gì.”
Vương Minh Dương lắc đầu: “Bỏ đi, bỏ đi, để hai người họ tự mình xem đi, chúng ta cũng không thể giúp gì được. Nếu gò ép họ, sau này xảy ra chuyện gì thì không phải sẽ tổn thương người ta hay sao?”
Hứa Tử Nhạc gật đầu: “Ừm, có lý.”
Phố Vân Lý!
Chín giờ.
Lâm Phàm xuất hiện đúng giờ, hắn cũng bất lực với chuyện tối qua, vợ chồng Vương Minh Dương đúng là rất phấn khích, vì chuốc say mình mà liều mạng uống rượu với mình.
Cũng không xem thử xem mình là người như thế nào, có thể dễ dàng bị chuốc say như vậy được sao?
Mỗi ngày, người dân phố Vân Lý đều xếp hàng mua bánh kếp, khi nhìn thấy ông chủ nhỏ xuất hiện thì bọn họ đều rất hưng phấn.
“Ông chủ nhỏ đến rồi!”
Lâm Phàm mỉm cười vẫy tay chào mọi người, sau đó nhìn về phía Thần Côn: “Thẻ số phát hết chưa?”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm nói: “Phát lâu rồi, chỉ chờ cậu đến thôi.”
Rất nhanh, mười phần bánh kếp được làm xong, hắn nằm xuống ghế nghỉ ngơi một lát, gần đây thực sự đúng là rất mệt.
Nhưng khi mở điện thoại lên lại phát hiện, mình lại thành công lên hot search.
‘Lâm đại sư đánh tới Hiệp hội võ thuật Thủ đô, hội trưởng hiệp hội phải thay đổi lệnh điều chuyển tại chỗ.’
‘Lâm đại sư làm cho người ta khiếp sợ, còn ai có thể chống đỡ được bước chân của hắn.’
Triệu Chung Dương nhìn điện thoại: “Anh Lâm, tin tức lần này thật ghê gớm, nhìn những bình luận này xem, sắp nổ tung rồi.”