Chương 1858: Học trò lại gọi
Cư dân mạng.
“Ha ha, buồn cười quá, một người có thể sang bằng cả hiệp hội võ thuật thủ đô. Tình huống thế này cũng chỉ có Lâm đại sư mới làm được thôi.”
“Đúng vậy, tôi cũng hoang mang, để làm được như vậy phải lợi hại đến trình độ nào cơ chứ? Các người nhìn tình hình ở hiện trường mà xem, thực sự vô cùng thê thảm.”
“Ôi trời! Hiệp hội võ thuật Thượng Hải có Lâm đại sư làm hội phó thì đúng là may mắn rồi. Về sau còn ai dám làm càn với Lâm đại sư, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng vậy! Cái người phó hội trưởng Tưởng kia đúng là tấu hài khiến tôi cũng không biết phải nói gì. Đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, tôi còn thấy có chút đáng thương. Nhưng ai ngờ khi Lâm đại sư vừa đi thì ông ta bình tĩnh đứng lên tựa như chưa từng có chuyện gì vậy, cái này đúng là quá tấu hài rồi.”
“Ơ? Kỳ lạ, sao không có ai đứng ra lên tiếng nhỉ? Chuyện này Lâm đại sư có ảnh hưởng rất lớn, chẳng lẽ những nhân vật lớn kia không ai dám đứng ra mắng lại hay sao?”
“Mắng cái rắm! Weibo của Lâm đại sư nói rất rõ ràng, ai dám đứng ra mắng thì sẽ cùng người đó chơi tới cùng. Anh nghĩ đám người đó còn dám đứng ra mắng Lâm đại sư sao?”
“Mẹ kiếp! Lợi hại như vậy sao?”
Đúng như những gì cư dân mạng nói, khi một số người nổi tiếng nhìn thấy tình huống này thì quả đúng là đang định mắng chửi một trận, theo họ thấy thì mức độ nghiêm trọng của chuyện này quả thực là quá lớn.
Nhưng khi nhìn thấy bình luận trên weibo của Lâm đại sư thì họ đều kìm nén lại.
Đùa chứ.
Tên này sẽ chơi thiệt đó.
Nếu hắn đến chỗ họ, mặt đối mặt giải quyết thì đúng là không có mấy người chịu được.
Lâm Phàm ngược lại không quan tâm đến tin tức ở trên mạng, cứ để người ta tùy ý bàn tán đi.
Chuyện đã qua rồi còn suy nghĩ để làm gì? Không biết khi hội trưởng Ngưu nhìn thấy thì sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng chắc cũng không sao đâu, dù sao thì chuyện này cũng xảy ra rồi, có nói thêm gì cũng không có tác dụng gì.
“Lợi hại!” Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm không còn lời nào để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên bày tỏ chịu phục. Ông ta không phục ai cả, nhưng tên này thì không thể không phục, quá lợi hại.
Nói đi san bằng Hiệp hội của người ta là đi thật, hoàn toàn không cho người ta chút mặt mũi nào.
Lâm Phàm xua tay, hiển nhiên là rất khiêm tốn, những chuyện này đã là gì, hoàn toàn không cần để tâm.
Ting ting!
Lúc này điện thoại vang lên.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy tên người gọi thì không khỏi cảm thấy bất lực, nhưng vẫn nghe máy.
“Minh Thanh, sao vậy?” Hắn không còn gì để nói với học trò này của mình, nhất định là lại muốn nghiên cứu phương thuốc gì đó nữa rồi.
Đầu bên kia điện thoại, tiếng cười của Triệu Minh Thanh rất sảng khoái: “Lão sư, ngài xem thời gian cũng đã khá lâu rồi, nghỉ ngơi chắc cũng tương đối rồi, có phải đến lúc chúng ta nên nghiên cứu phương thuốc khác rồi hay không?”
“Khụ khụ!” Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: “Minh Thanh à, gần đây lão sư đang bận một chuyện lớn, nhất định phải giải quyết xong chuyện này mới có thể cùng ông nghiên cứu chế tạo phương thuốc được. Nếu tinh lực bị phân tán thì sợ là sẽ ảnh hưởng đến chuyện lớn kia.”
Triệu Minh Thanh sững sờ, đột nhiên trở nên hưng phấn, chuyện lớn mà lão sư nói nhất định không phải là chuyện đơn giản.
“Lão sư, có chuyện lớn gì vậy?”
Lâm Phàm suy nghĩ, ngược lại không hề giấu diếm mà kể ra chuyện nghiên cứu khoa học chế tạo chân tay giả.
Triệu Minh Thanh ở đầu bên kia nghe được những lời này thì lập tức choáng váng, dường như là không dám tin.
“Lão sư, đây là thật sao?”
Theo ông ta thấy, đây không phải là vấn đề về phương diện y học nữa, mà là ở cấp độ cao hơn.
“Đương nhiên là thật rồi, ông nghĩ là giả sao? Tôi nói cho ông biết, nếu chuyện này thực hiện thành công thì sẽ là chuyện lớn. Cho nên ông nói xem, chuyện này có phải rất quan trọng hay không?” Lâm Phàm cười nói.
Hắn cũng phục người học trò này, ông ta còn mê mẩn Trung y hơn cả mình. Thế nhưng đây cũng là chuyện tốt, với năng lực học tập của người học trò này, trở thành một thế hệ đại sư Trung y trên thế giới hoàn toàn không có vấn đề gì.
Triệu Minh Thanh gật đầu đáp: “Vâng, là chuyện lớn, thực sự là chuyện lớn. Nếu lão sư thực sự có thể thành công thì đối với tất cả mọi người mà nói đây chính là một chuyện cực kỳ tốt.”
“Lão sư, học trò không quấy rầy ngài nữa, ngài cứ tiếp tục công việc đi.”
Lâm Phàm cười: “Được, gần đây ông cũng nên chú ý đến sức khỏe, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức đấy.”
Sau khi cúp máy, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghĩ đến chuyện này thì hắn cũng bật cười, bây giờ không có việc gì làm thì trực tiếp chạy đến Viện phúc lợi vậy.
Bây giờ Viện phúc lợi đang thi công, toà nhà ký túc xá này là do công ty Vương Minh Dương phụ trách nên hắn cũng rất yên tâm.
Hơn nữa các giáo viên của Viện phúc lợi vì việc này mà cảm xúc cũng tăng vọt, mỗi ngày đến Viện phúc lợi nhìn thấy toà nhà đang không ngừng được xây dựng, họ cũng không biết nên nói gì.
Hoặc là, có thể nói đó là một loại chờ mong.