Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1859 - Chương 1859 - Nghiên Cứu Phương Thuốc Mới?

Chương 1859 - Nghiên cứu phương thuốc mới?
Chương 1859 - Nghiên cứu phương thuốc mới?

Chương 1859: Nghiên cứu phương thuốc mới?

Họ cũng nói chuyện này với người trong nhà nhưng người trong nhà đều không tin. Dù sao thì trong xã hội này làm gì có đơn vị nào tốt như vậy, không chỉ tiền lương phúc lợi cao mà còn có phòng miễn phí để ở, nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Khi các cô ấy gửi ảnh xây dựng của toà nhà cho họ xem thì cũng nhận được câu trả lời là không tin tưởng của người nhà. Vì vậy các cô cũng không nói gì thêm, bọn họ tin Lâm đại sư, chờ sau khi xây xong thì tất cả đều sẽ hiểu thôi.

Chính vì chuyện này cho nên họ càng quan tâm hơn đến việc giáo dục của Viện phúc lợi.

Viện phúc lợi.

“Lâm đại sư, cậu đến rồi.” Viện trưởng làm việc ở đây đã rất lâu, cả cuộc đời đều gửi gắm ở Viện phúc lợi Bây giờ nhìn thấy Viện phúc lợi ngày càng tốt hơn thì trong lòng bà ấy cũng rất vui mừng.

Lâm Phàm cười nói: “Ừ, tôi đến thăm bọn trẻ.”

“Bọn trẻ đang học ở trong phòng học đó, tôi cùng cậu qua đó xem thử.”

Lâm Phàm gật đầu, hắn cũng muốn xem tình hình của bọn trẻ, gần đây lang thang ở bên ngoài nhiều quá nên có hơi sơ sót.

Khi Lâm Phàm đến bên ngoài phòng học, nghe thấy nội dung giảng bài ở bên trong thì nhất thời sững sờ, bây giờ đang giảng cái gì vậy?

Sao trông có vẻ như đều là kiến thức cấp hai vậy?

Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì, nhưng mấu chốt là bọn trẻ ngồi bên trong đều mới bảy tám tuổi, có đứa thì chỉ mới năm sáu tuổi.

“Viện trưởng, chuyện này là như thế nào?” Hắn phải nói là kinh ngạc luôn rồi, thậm chí còn cảm thấy hơi khó có thể tưởng tượng nổi.

“Lâm đại sư, hay là tôi bảo cô giáo ra nói chuyện với cậu nhé?” Lúc trước trong lòng viện trưởng cũng rất kinh ngạc, nhưng về sau cũng quen rồi: “Cô giáo Châu, phiền ra đây một lát.”

Cô giáo Châu đang giảng bài cho bọn trẻ, nhìn thấy viện trưởng ở bên ngoài thì cũng buông tay nói: “Các em, cô có việc, các em tự đọc sách nhé!”

“Vâng ạ, thưa cô!” Bọn trẻ đồng thanh trả lời, khi nhìn thấy người ở bên ngoài thì lập tức kinh hô lên: “Chú Lâm đến rồi!”

“Chú Lâm…”

Lâm Phàm vẫy tay về phía bọn trẻ, dựa vào cửa sổ cười nói: “Nghiêm túc đọc sách đi.”

“Vâng ạ!”

Bọn trẻ vô cùng thích Lâm Phàm, đồng thời bọn trẻ hình như cũng biết rằng để có được cuộc sống như thế này thì tất cả đều là do chú Lâm đã ban cho bọn chúng.

“Lâm đại sư.” Cô giáo Châu đi đến trước mặt Lâm Phàm, rất sùng bái nói.

Lâm Phàm kinh ngạc nói: “Cô giáo Châu, tốc độ học tập của những đứa trẻ này nhanh như vậy sao? Tôi thấy những kiến thức này hình như đều là của cấp hai mà nhỉ?”

Nói đến chuyện này thì vẻ mặt cô giáo Châu cũng không dám tin, sau khi trải nghiệm tốc độ học tập của bọn trẻ thì cô ta phát hiện rằng trên thế giới này thực sự có thiên tài. Hơn nữa nếu thiên tài còn cố gắng thì quá đáng sợ rồi, đáng sợ đến cực điểm.

“Lâm đại sư, những đứa trẻ này thực sự quá thông minh. Vốn dĩ chúng tôi định dạy chúng ghép vần tiếng Trung và một số phép tính cộng trừ đơn giản thôi. Thế nhưng chỉ trong nửa ngày bọn trẻ đã hiểu hết mọi thứ, thậm chí còn có thể một suy ra ba, cho dù là bao nhiêu phép cộng trừ thì đều có thể hiểu được.”

“Hơn nữa ghép vần tiếng Trung cũng rất thành thạo, về sau thì chúng tôi bắt đầu dạy các môn học tiểu học, nhưng mà cũng chỉ mất hơn mười ngày. Những đứa trẻ này không có gì làm thì thường sẽ tự mình đọc sách sau giờ học, đến cuối cùng thì cái gì cũng đều biết hết.”

Nói đến đây, sắc mặt của cô giáo Châu cũng đã có sự thay đổi rất lớn.

Trong lòng Lâm Phàm cũng đang suy nghĩ, tiểu thông tuệ đan hoàn mỹ chẳng lẽ lại thực sự biến thái như vậy sao?

Tốc độ học tập như này cũng nhanh quá rồi.

“Lâm đại sư, chúng tôi đều đang dạy tiếng Anh, toán học, ngữ văn. Hơn nữa khi lên lớp còn giải thích kiến thức mới, khả năng tiếp thu của những đứa trẻ này rất nhanh, vừa giảng là đã hiểu. Hơn nữa năng lực suy một ra ba của bọn trẻ cũng rất mạnh, chỉ cần các kiến thức có liên quan thì bọn trẻ đều hiểu hết. Nếu không phải đích thân dạy thì tôi cũng không dám tin mấy chuyện này, những đứa trẻ này đều là thiên tài đó.” Cô giáo Châu càng nói thì giọng điệu càng kích động, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Nghe cô giáo Châu kể những thứ này, tâm trạng Lâm Phàm cũng vô cùng vui vẻ. Xem ra tiểu thông tuệ đan hoàn mỹ của mình quá ghê gớm, có cái này thì tạo ra một đám thiên tài còn không được sao.

Bây giờ những đứa trẻ này còn nhỏ, nếu để bọn chúng tiếp tục hấp thu kiến thức thì sau này sẽ như thế nào nữa chứ.

Nhưng đây cũng là cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy nhất, đó chính là để những đứa trẻ này trở thành những nhân tài lợi hại nhất thế giới.

Cô giáo Châu im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói: “Lâm đại sư, thực ra tôi có chuyện muốn nói.”

“Ừ, nói đi.” Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt của cô giáo Châu hơi quái dị, ngược lại cũng có chút nghi hoặc hỏi.

Bình Luận (0)
Comment