Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1860 - Chương 1860 - Tư Tưởng Của Lâm Phàm Đối Với Những Đứa Trẻ

Chương 1860 - Tư tưởng của Lâm Phàm đối với những đứa trẻ
Chương 1860 - Tư tưởng của Lâm Phàm đối với những đứa trẻ

Chương 1860: Tư tưởng của Lâm Phàm đối với những đứa trẻ

“Thực ra những đứa trẻ này đều rất thông minh, chúng tôi cũng nghĩ qua rồi, có thể không đến một năm tất cả những gì mà chúng tôi biết đều sẽ được những đứa trẻ này tiếp thu hết. Cho nên đến lúc đó, nếu có mời giáo viên càng giỏi hơn đến đây cho bọn trẻ thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì cả.” Cô giáo Châu nói.

“Đây là chuyện mà các người đã thương lượng qua sao?” Lâm Phàm kinh ngạc, sau đó cười hỏi.

Cô giáo Châu gật đầu: “Ừm. Bình thường chúng tôi đều trao đổi với nhau, mọi người đều đã từng nghĩ qua chuyện này, những đứa trẻ này thực sự quá thông minh, nếu để chúng tôi dạy thì cũng chỉ là đang vùi dập nhân tài mà thôi.”

Mặc dù họ vô cùng để tâm đến toà nhà ký túc xá, nhưng họ cảm thấy chuyện này không thể chỉ nhìn vào những thứ này.

Trong khoảng thời gian này, họ phát hiện những đứa trẻ này thực ra rất đáng thương. Thế nhưng gặp được người tốt như Lâm đại sư đã giữ chúng lại, cho chúng môi trường tốt nhất, sự giáo dục và chăm sóc tốt nhất.

Là giáo viên, họ cũng không thể chỉ vì chút lợi ích mà mặt dạn mày dày ở lại đây, chỉ vì toà nhà ký túc xá kia.

Ngay khi cô Chu đang suy nghĩ về những chuyện này, cô ta phát hiện tay của Lâm đại sư đã đặt trên vai mình.

“Cô giáo Châu, tôi ở đây có thể xác thực và cực kỳ khẳng định với cô, chuyện này không thể xảy ra. Cho dù những đứa trẻ này học nhanh như thế nào, thiên tài cỡ não thì tôi đều không để ý, bởi vì tôi không hề để ý những đứa trẻ này lợi hại đến mức độ nào.”

“Các người đều là do tôi tuyển chọn, tôi rất tin tưởng phẩm đức của mọi người. Hơn nữa bọn trẻ cũng rất thích mọi người. Mục đích lớn nhất mà tôi tuyển chọn mọi người không phải là bảo mọi người giáo dục bọn trẻ đến trình độ nào, mà là hy vọng mọi người có thể dùng tâm để quân tâm chăm sóc những đứa trẻ này, để bọn trẻ hiểu lý lẽ và hình thành một cái nhìn tốt đẹp về cuộc sống.”

“Cho nên, tôi sẽ không vì điều đó mà sa thải mọi người, mà là hy vọng mọi người có thể yên tâm làm việc ở Viện phúc lợi và đừng đổi chỗ khác. Bởi vì bọn trẻ đều đã công nhận mọi người, nếu mọi người đổi chỗ khác thì e là bọn trẻ sẽ rất đau lòng.”

Lâm Phàm nói rõ, lúc đó hắn chọn ra những người này từ trong một nhóm lớn ứng viên, thực sự không phải là vì kiến thức của họ.

Dù sao trong số những người nộp đơn ứng tuyển lúc đó có rất nhiều người có học vấn và kiến thức cao, còn có rất nhiều người lợi hại hơn bọn họ.

Nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải là do hắn chọn mặt gửi vàng hay sao.

Viện trưởng Hoàng ở một bên cười nói: “Lâm đại sư nói đúng, lúc đó trong số người ứng tuyển cũng có nhiều người có học vấn cao như vậy. Thế nhưng Lâm đại sư cũng không nhìn trúng. Cho nên, kiến thức uyên bác cái gì chứ, đều không quan trọng. Nhân phẩm, phẩm đức, tư tưởng mới là quan trọng nhất.”

Lâm Phàm cười nói: “Vẫn là viện trưởng Hoàng hiểu ý của tôi.”

Tâm trạng viện trưởng Hoàng cũng rất vui vẻ: “Tôi cả đời làm việc ở Viện phúc lợi, sao có thể không biết Lâm đại sư đang nghĩ gì chứ? Đứa trẻ lớn lên ở Viện phúc lợi trước đây, có người ra ngoài phạm tội, có người ra ngoài làm du côn lưu manh, đây cũng là vấn đề giáo dục trước đây của chúng tôi.”

Cô giáo Châu nhìn Lâm đại sư, dường như không ngờ Lâm đại sư sẽ nói ra những lời như vậy, đây là điều mà cô ta không ngờ đến.

Lâm Phàm nói: “Cô giáo Châu, sau khi tan học thì nhờ cô truyền lời của tôi vào trong nhóm để giáo viên giáo dục bọn trẻ cho thật tốt. Về mặt kiến thức không đủ cũng không sao, nếu bọn trẻ đã thông minh như vậy thì các thầy cô cứ hòa hợp với bọn trẻ và thảo luận lẫn nhau là được, sau này coi như là đối tượng cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ không phải rất tốt hay sao?”

Cô giáo Châu gật đầu: “Lâm đại sư, tôi hiểu rồi.”

Cô ta thực sự không ngờ Lâm đại sư sẽ nói những lời như vậy, đây e là những lời mà cả đời này cô ta cũng không thể nghe được từ miệng của các nhà lãnh đạo giáo dục ở trong nước.

Mặc dù trường học bây giờ đề cao việc giáo dục đạo đức, nhưng cuối cùng thì sao? Giữa các giáo viên coi trọng nhất vẫn chính là thành tích.

Người ta cũng thường treo ở bên miệng là học sinh này thành tích tốt, thế nào, thế nào đó, đủ kiểu khen ngợi.

Nhưng lại chưa bao giờ nói rằng phẩm đức của học sinh này tốt.

Học sinh có thành tích kém chính là học sinh xấu.

Học sinh có thành tích tốt chính là học sinh tốt.

Học sinh có thành tích tốt đắc tội gì với học sinh kém thì nhất định là do học sinh kém làm.

Kiểu suy nghĩ này cũng không phải là hiếm thấy, mà ngược lại nó đang dần mở rộng.

“Ừm, hiểu được thì tốt rồi, không cần có quá nhiều gánh nặng về tâm lý, không có chuyện gì đâu. Nhưng tôi thích có thể coi trọng về mặt giáo dục tư tưởng và phẩm đức hơn một chút, tôi không thích những đứa trẻ của Viện phúc lợi sau này ra ngoài sẽ trở thành một cục ung thư của xã hội, không cầu bọn chúng có thể giúp đỡ cho xã hội được bao nhiêu, chỉ cầu cho chúng đừng phá hoại xã hội là tốt rồi.” Lâm Phàm cười nói.

Bình Luận (0)
Comment