Chương 1861: Hứa Tử Nhạc gặp chuyện?
Viện trưởng Hoàng ở một bên yên lặng gật đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời nói của Lâm đại sư.
Bà ta làm viện trưởng nhiều năm như vậy, thứ mà bà ta hiểu biết thực sự là quá nhiều rồi.
Trước đây trong Viện phúc lợi không có nhiều trẻ em xuất sắc, Viện phúc lợi cũng vì thế mà tốn không ít tinh lực, hy vọng những đứa trẻ này có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất.
Luôn trưởng thành trong những lời khen.
Nhưng sau đó, những đứa trẻ xuất sắc đó ra ngoài đúng là đã có rất nhiều thành tựu, nhưng từ đó về sau cũng chưa từng nhìn thấy đứa trẻ nào quay về Viện phúc lợi.
Ngược lại những đứa trẻ từng nghịch ngợm phá phách của Viện phúc lợi, sau khi ra trường mỗi năm đều quay lại thăm trường. Mặc dù không thể giúp đỡ gì nhiều cho Viện phúc lợi, nhưng ít nhất đây cũng là một cách cảm ơn với Viện phúc lợi.
Cô giáo Châu gật đầu nói: “Lâm đại sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.”
“Được rồi, tôi đến phía kia xem thử.” Lâm Phàm thấp giọng nói, đây mới chỉ xem qua một hai lớp, còn có rất nhiều lớp hắn chưa xem qua.
Đối với những đứa trẻ này, nếu bị người ở thế giới bên ngoài biết được, e là sẽ thu hút một lượng lớn phóng viên đến.
Đến lúc đó, cái gì mà trung tâm nuôi dưỡng thiên tài, cái gì mà danh hiệu quy tụ thiên tài là không thể thiếu.
Nhưng hắn cũng không hy vọng sẽ xảy ra chuyện như vậy. Mặc dù bản thân khá thích lên đầu tin tức, nhưng đối với Viện phúc lợi thì hắn vẫn hy vọng nó có thể trôi qua một cách bình yên.
Hết lớp này lại đến lớp khác.
Bọn trẻ bên trong đều đang nghiêm túc học tập, thậm chí hắn còn nhìn thấy một đứa trẻ trực tiếp đọc thuộc lòng một bài văn một hai nghìn chữ, mồm miệng lanh lợi, không hề vấp, hoàn toàn ghi nhớ trong đầu.
Lúc này hắn đã hiểu.
Tiểu thông tuệ đan phẩm chất hoàn mỹ này thực sự rất lợi hại, đồng thời đầu óc của bọn trẻ cũng đang phát triển.
Phối hợp với sự giúp đỡ của tiểu thông tuệ đan, e là bộ não này sắp thông minh đến cực hạn rồi.
Sau khi quan sát một vòng, Lâm Phàm rất hài lòng gật đầu, bầu không khí bây giờ thực sự rất tốt.
Viện trưởng Hoàng đi ở bên cạnh hắn, nói: “Lâm đại sư, có phải cảm thấy Viện phúc lợi thực sự có sự khác biệt hay không?”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Ừm, thực sự khác biệt, tất cả đều là sự nỗ lực chung của mọi người.”
Viện trưởng Hoàng cười nói: “Lâm đại sư, thực ra là do sự nỗ lực của cậu nhiều hơn, nếu không phải cậu thì Viện phúc lợi cũng sẽ không được như bây giờ.”
“Gần đây tôi đang làm một chuyện, nếu thành công thì sau này những đứa trẻ thiếu khuyết kia đều sẽ trở lại giống như người bình thường.” Lâm Phàm chỉ vào chân và cánh tay nói.
Viện trưởng Hoàn nhìn Lâm Phàm, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Lâm đại sư, ý cậu là…”
Lam Phàm gật đầu: “Ừm, yên tâm đi, rất nhanh sẽ thành hiện thực.”
“Lâm đại sư, những chân tay giả này so với trên thị trường hiện tại chẳng lẽ có khác biệt gì lớn lắm hay sao?” Viện trưởng Hoàng nóng lòng hỏi, thực ra nỗi lo lớn nhất của bà ấy chính là thân thể không trọn vẹn của một số đứa trẻ ở Viện phúc lợi.
Có đôi khi nhìn những đứa trẻ này, trong lòng bà ta cảm thấy rất khó chịu.
“Trên thị trường?” Lâm Phàm thần bí cười nói: “Viện trưởng Hoàng, bây giờ tôi không nói cho bà biết, chờ sau này sản phẩm ra rồi thì bà sẽ biết thôi.”
Viện trưởng Hoàng thấy Lâm Phàm không nói, mặc dù không truy vấn tiếp nhưng trong lòng lại rất mong chờ. Bà ta rất tin tưởng Lâm đại sư, cho nên không chút nghi ngờ.
Từ rất nhiều việc có thể thấy được Lâm đại sư là một người rất có trách nhiệm, làm chuyện gì cũng đều làm cho hoàn hảo.
Ví như một nơi như Viện phúc lợi, không phải nhất thời cao hứng mà làm nên việc được, mà phải thực sự kiên nhẫn và xây dựng từ từ chậm rãi.
Đến bây giờ, Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đã vượt qua chặng đường khó khăn nhất, hiện tại tất cả đều rất tốt và phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Về phần chân tay giả trên thị trường mà viện trưởng Hoàng nói, làm sao có thể so sánh với mình được chứ? Có thể nói là hoàn toàn không thể so sánh được, hiểu không?
Đây chính là đồ chơi công nghệ cao đó.
Mặc dù hắn cũng không hiểu, nhưng kiến thức mà bách khoa toàn thư truyền đạt thực sự không phải trò đùa.
Ting ting!
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
“Tử Nhạc, sao vậy?” Lâm Phàm ngược lại không ngờ Hứa Tử Nhạc sẽ gọi điện.
Giọng nói Hứa Tử Nhạc rất nhỏ: “Anh Lâm, có thể đến tập đoàn của Minh Dương được không?”
Lâm Phàm sững sờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn ngược lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí có thể nói là hơi khó hiểu.
Hứa Tử Nhạc nói: “Vừa nãy có một nhóm người rất hung dữ đến đây, em thấy sắc mặt của Minh Dương hơi khó coi, cho nên muốn mời anh Lâm qua đây xem thử.”
“Được, bây giờ tôi qua đó ngay.” Lâm Phàm nghe vậy thì không nói hai lời, trực tiếp lái xe rời khỏi Viện phúc lợi.
Hắn không muốn hỏi quá nhiều trong điện thoại, nếu không có chuyện gì thì coi như đi dạo một vòng, nhưng nếu như có chuyện thì phải làm gì thì nên làm cái đó.