Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1862 - Chương 1862 - Hất Nước Mà Lề Mà Lề Mề

Chương 1862 - Hất nước mà lề mà lề mề
Chương 1862 - Hất nước mà lề mà lề mề

Chương 1862: Hất nước mà lề mà lề mề

Tập đoàn Đông Hán.

Trên tầng.

Hứa Tử Nhạc đứng ở bên ngoài, bên cạnh còn có thư ký của Vương Minh Dương đi cùng.

“Tử Nhạc, cô nói xem sẽ không có chuyện gì đấy chứ?” Thư ký thấp giọng nói, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, những người vừa đến đây thực sự rất hung hăng, khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.

Hứa Tử Nhạc cũng không biết là tình huống gì, nhưng vẫn trấn định nói: “Chắc không có chuyện gì đâu, tôi vừa gọi điện cho anh Lâm rồi, bây giờ anh ấy đang trên đường đến.”

Thư ký nghe thấy Lâm đại sư sẽ đến thì thở phào nhẹ nhõm, Lâm đại sư thực sự rất lợi hại. Nếu Lâm đại sư thực sự đến đây thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.

Trong phòng họp.

Vương Minh Dương ngồi ở đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

Người đàn ông đó bắt chéo chân, thần sắc rất ngạo mạn, ánh mắt có chút khinh thường nhìn về phía Vương Minh Dương, sau đó vuốt ve chiếc điện thoại trong tay.

“Vương tổng tôi đến rồi nè, nói đi, anh muốn làm gì tôi đây?” Sở Thâm lạnh nhạt hỏi.

Mà phía sau họ có mấy người đàn ông vạm vỡ đứng đó, hiển nhiên là vệ sĩ của người này.

Vương Minh Dương không nói gì, ngược lại không ngờ vậy mà mình lại kéo được nhân vật lớn như vậy đến đây.

Đại thiếu gia của nhà họ Sở ở Hoài Châu, ở khu vực Hoài Châu thì đế chế kinh doanh của nhà họ sở rất lớn, có thể nói là độc chiếm toàn bộ Hoài Châu.

Mà anh ta cũng không có quan hệ gì lớn với Sở Thâm, chỉ là do ở trên một diễn đàn thương nghiệp xảy ra tranh cãi.

Bởi vì quá mức xúc động cho nên đã mắng đối phương, nói ‘nếu đứng trước mặt mình thì nhất định phải đánh đối phương thành đầu heo.’

Nhưng không ngờ đối phương chỉ vì câu nói này mà lại từ Hoài Châu vội vàng đến đây.

“Sao vậy? Vương tổng kiêu căng ngạo mạn lắm mà, sao đột nhiên lại không nói chuyện nữa? Trên diễn đàn không phải nói muốn đánh tôi thành đầu heo hay sao? Sao tôi đến đây rồi lại ngay cả một câu nói nhảm cũng không dám nói?” Sở Thâm đứng dậy, dọc theo bàn đi về phía Vương Minh Dương, hay tay đặt lên bàn, khóe miệng nhếch lên nói: “Vương tổng, nói chuyện đi chứ.”

Vương Minh Dương nghiêm túc nhìn đối phương, trong lòng cũng đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây?” Vương Minh Dương hỏi.

Anh ta không sợ gây chuyện, nhưng thân phận của đối phương có hơi lớn.

Sở Thâm cầm cốc nước trên bàn lên lắc lắc trong tay nói: “Vương tổng, anh nói xem tôi dám hất cốc nước này lên mặt anh không?”

Vương Minh Dương nhìn đối phương, biết là lần này có lẽ sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.

“Vương Minh Dương, anh thật khiến người ta cảm thấy thất vọng, cái dũng khí ở trên diễn đàn đi đâu rồi? Nếu là tôi thì tôi bảo đảm sẽ đánh anh thành đầu heo, về phần ly nước này, tôi mặc kệ anh nghĩ thế nào thì tôi đều dám, anh có biết không?” Sở Thâm đặt tay lên vai Vương Minh Dương tiếp tục nói: “Anh có biết tại sao lại như vậy không? Bởi vì đây là sự chênh lệch giữa thực lực, anh có hiểu không?”

Lạch cạch!

“Sự chênh lệch về thực lực sao? Thế thì có bao nhiêu thực lực vậy?”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.

“Sao cậu lại đến đây?” Vương Minh Dương nhìn thấy Lâm Phàm đi vào lập tức bắt đầu nghi hoặc, thế nhưng khi nhìn thấy Hứa Tử Nhạc ở bên ngoài đang cầm điện thoại trong tay thì anh ta lập tức hiểu ra.

Lâm Phàm đi đến bên cạnh Vương Minh Dương, trực tiếp đẩy tay Sở Thâm ra nói: “Tiện đường đến xem thử, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.”

Sau đó nhìn về phía Sở Thâm nói: “Vừa rồi anh nói có dám hất nước lên mặt người anh em của tôi hay không phải không? Tôi ngược lại muốn xem một chút dáng vẻ hất nước của anh đấy, hất đi nào.”

Sở Thâm nhìn hai người đến, ngược lại không ngờ người đến lại là Lâm đại sư, đạt đến địa vị này của họ, không biết đến Lâm đại sư thì không có mấy người.

“Lâm đại sư, chuyện này hình như không liên quan đến anh nhỉ?” Sở Thâm giọng điệu bình tĩnh hỏi.

Lâm Phàm gật đầu đáp: “Ừm, không liên quan đến tôi, nhưng đại sư tôi chỉ muốn biết là anh có dám hất nước hay không. Minh Dương, đưa mặt ra cho vị này giội một cái đi nào.”

Lúc này, mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau Sở Thâm đi đến, nhìn Lâm Phàm tỏ ý cảnh cáo. Họ đều là người luyện võ, lợi hại hơn nhiều so với người trong hiệp hội, thứ họ học đều là võ công chính thống.

Nhưng chuyện ở núi Côn Luân đó họ cũng biết, Lâm đại sư trước mặt là một kẻ có thực lực, xử lý họ e là không mất nhiều thời gian.

Sở Thâm nói: “Lâm đại sư, anh muốn xen vào chuyện này sao?”

“Đưa nước cho tôi.” Lâm Phàm đưa tay ra.

Sở Thâm do dự chốc lát rồi đưa nước qua, trong nháy mắt anh ta chỉ cảm thấy trên mặt mình đã ướt đẫm.

Lâm Phàm hất cốc nước lên mặt Sở Thâm, sau đó đặt cốc lên bàn.

“Hất nước mà lề mà lề mề.”

Vương Minh Dương chợt ngây người nhìn người anh em của mình, anh ta không ngờ người anh em của mình lại không nói không rằng mà đã hắt nước lên mặt đối phương.

Đối phương là thiếu gia của nhà họ Sở, người thừa kế tương lai của một đế quốc thương nghiệp cực lớn ở Hoài Châu.

Cho dù anh ta đã trở nên nổi tiếng ở Thượng Hải thì cũng khó mà đối kháng lại.

Bình Luận (0)
Comment