Chương 1863: Thể diện bao nhiêu một cân
Vốn dĩ đối phương tìm đến cửa, Vương Minh Dương đã không biết nên giải quyết thế nào rồi. Còn việc cúi đầu trước đối phương thì anh ta sẽ không làm, bởi vì cho dù táng gia bại sản, bị người ta lấy hết tiền, anh ta cũng nhất định sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai.
“Minh Dương.” Lâm Phàm mở miệng.
“Hả?” Vương Minh Dương nhìn về phía Lâm Phàm, không biết người anh em này của mình muốn nói gì.
“Tôi nói anh này, đối phương cũng chỉ có mấy người, đến địa bàn này của anh rồi còn có thể bắt nạt anh được hay sao? Sau này có gặp phải loại tình huống này nữa thì anh cũng đừng nói gì nhiều, trực tiếp dạy cho một bài học rồi hãy nói, xảy ra chuyện không phải còn có tôi hay sao?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, ông anh này của mình sao hay lo lắng nhiều như vậy, bị người ta đánh đến cửa rồi mà lại còn có chút sợ hãi, đây không phải là phong cách của anh ta.
Sở Thâm đứng tại chỗ như chết lặng, dường như không dám tin tên ở trước mặt này lại dám làm ra hành động như vậy với anh ta.
“Lâm đại sư, anh quá đáng quá rồi.”
Anh ta gằn giọng quát, trong lòng dâng lên một tia lửa giận, một loại tức giận không thể nói thành lời. Anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở ở Hoài Châu, là người đứng đầu thương nghiệp ở Hoài Châu, không biết có bao nhiêu người xoay quanh anh ta.
Thậm chí cho dù là một vài lãnh đạo nhìn thấy anh ta thì cũng tỏ ra vô cùng cung kính.
Bởi vì chỉ cần một câu nói của anh ta là có thể ảnh hưởng đến công trạng của những vị lãnh đạo này.
Cho dù ở bất kỳ nơi nào anh ta đều được người khác nâng lên thật cao.
“Quá đáng? Anh đang đùa với tôi đấy à?” Lâm phàm cười nói, hắn sẽ không quan tâm những người này có địa vị và năng lực cỡ nào, hắn đều không để tâm đến chuyện đó.
Vốn dĩ Vương Minh Dương muốn nói với người anh em của mình tên này rốt cuộc có lai lịch và thân phận thế nào. Thế nhưng vừa nghĩ đến nếu bản thân nói ra thì sẽ khiến người anh em của mình mất mặt, cho nên anh ta đành nín nhịn lại.
Đồng thời anh ta cũng đã chuẩn bị xong, nếu cuối cùng thực sự xảy ra chuyện gì thì sẽ cùng người anh em của mình gánh chịu.
Đám vệ sĩ ở sau lưng Sở Thâm nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Nếu là người bình thường thì họ đã ra tay từ lâu rồi, nhưng bây giờ họ lại không dám cử động chút nào. Bởi vì người đứng trước mặt họ là đệ nhất cao thủ hiện tại, được giới võ thuật công nhận.
Thậm chí trong cuộc giao lưu lần trước ở núi Côn Luân, Lâm đại sư được mọi người xưng tụng là võ lâm minh chủ.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt tức giận của Sở Thâm, không khỏi cười nói: “Nói cho tôi biết, anh tìm người anh em của tôi là muốn làm gì?”
Sở Thâm lau khô nước trên mặt, ánh mắt không trốn tránh mà nhìn thẳng vào Lâm Phàm, khóe miệng lộ ra vẻ bất mãn và kiêu ngạo.
“Lâm đại sư, anh lợi hại thật, bây giờ không giữ cho tôi chút thể diện nào đúng không?”
Anh ta không trả lời câu hỏi của Lâm Phàm mà lạnh giọng nói.
Anh ta biết Lâm Phàm có chút năng lực, mặc dù không tiền không quyền. Thế nhưng có ảnh hưởng rất lớn trên mạng, đồng thời sức ảnh hưởng trong xã hội cũng khá lớn.
“Thể diện là cái gì?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương: “Minh Dương, anh ta nói muốn tôi giữ cho anh ta chút thể diện, anh nói xem thể diện là cái gì vậy?”
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, trái tim nhỏ bé cũng nhảy lên bùm bùm. người anh em của mình lần này lại chơi lớn rồi, nhưng theo anh ta thấy thì như vậy cũng quá là sảng khoái rồi.
Sở Thâm ở trước mặt này là một nhân vật lớn, đến chỗ mình làm càn, vậy mà bản thân lại bị khí thế của đối phương áp chế đến mức không biết phải đối diện thế nào. Nhưng mà chú em của mình đã đến, giúp nghiền ép anh ta.
Sảng khoái, thực sự là rất sảng khoái.
Mặc dù bản thân bây giờ có cảm giác như chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. À nhầm! Nói cái gì vậy chứ, đây không phải là chó cậy gần nhà, đây gọi là chú em của mình lợi hại nên mình được thơm lây.
“Không biết, thể diện bao nhiêu tiền một cân vậy, mang đến cho tôi một xe đi.” Vương Minh Dương cười hắc hắc nói, tiếp đó nhìn về phía Sở Thâm vô cùng đắc ý, dường như đang nói ‘Đến đây, có gan thì đến đây đi, người anh em của tôi đang ở đây, tôi sợ anh chắc.’
Vẻ mặt đắc ý này của Vương Minh Dương càng khiến Sở Thâm thêm tức giận.
“Các người…” Sở Thâm tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai mắt giống như biết phun ra lửa, nói: “Lâm đại sư, anh quá đáng quá rồi đó, anh thực sự cho rằng ở Thượng Hải thì có thể coi trời bằng vung hay sao?”
“Đúng vậy, cậu nói đúng, tôi ở Thượng Hải thì có thể coi trời bằng vung, nhưng anh lại chẳng thể làm gì tôi được.” Lâm Phàm giang tay ra vẻ bất lực nói.
Sở Thâm nhìn bộ dạng muốn ăn đòn của Lâm đại sư thì có suy nghĩ muốn chỉnh đốn cái thái độ này của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bây giờ anh ta muốn nói đạo lý với đối phương, nhưng bây giờ đối phương lại giở trò đùa nghịch lưu manh với anh ta.