Chương 1864: Tôi muốn anh ta phải nhặt
Cảnh tượng trong nháy mắt thay đổi.
Đối với Vương Minh Dương thì anh ta có thể tùy ý chơi đến chết.
Nhưng đối với Lâm đại sư này thì anh ta lại cảm thấy bất lực, giống như không là bó tay bó chân vậy.
“Lâm đại sư, anh mở cửa hàng trên phố Vân Lý, anh…”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Lâm Phàm cắt ngang.
“Sao vậy? Có phải muốn mua lại phố Vân Lý rồi đuổi tôi đi đúng không? Tùy thôi, ông chủ có tiền thì cứ tùy ý mua, tôi chẳng sao cả, nhưng tôi không dám bảo đảm rằng anh có thể mua được hay không.” Lâm Phàm hơi tiếc nuối nói.
Sở Thâm tức đến đỏ cả mặt, khi vừa định nói thêm gì đó thì phía sau có một vệ sĩ bước lên nói nhỏ vào tai anh ta.
“Lâm đại sư này không đơn giản, thực lực rất mạnh, chúng tôi không đánh lại đối phương đâu. Ông chủ, chúng ta đi thôi.”
Nghe được lời này, vẻ mặt Sở Thâm càng thêm tức giận hơn.
“Không đơn giản, hắn ta còn dám đánh tôi hay sao?”
Bốp!
Lời vừa dứt, một tiếng tát thanh thúy vang lên.
Lúc này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh lại.
Vương Minh Dương mở to hai mắt, vẻ mặt sững sờ nhìn Lâm Phàm, anh ta không ngờ người anh em của mình lại ra tay thật.
Mà đám vệ sĩ đó cũng sững sờ, đứng tại chỗ không biết phải làm thế nào mới tốt. Ông chủ của họ vậy mà lại bị người ta đánh.
Lâm Phàm phủi tay: “Thật là rãnh mà, cứ phải khiêu khích tôi làm gì chứ?”
“Anh…” Sở Thâm quay đầu lại, vẻ mặt điên cuồng nhìn Lâm Phàm nói: “Anh vậy mà lại dám đánh tôi!”
“Có gì mà không dám chứ? Minh Dương, anh ta đến đây là muốn làm gì?” Lâm Phàm nhìn về phía Vương Minh Dương hỏi.
Vương Minh Dương sững sờ nói: “Anh ta muốn đến xem tôi có dám đánh anh ta thành đầu heo hay không.”
Lâm Phàm gật đầu nói: “Đến đây rồi thì là muốn tìm người đánh, bây giờ còn hỏi tôi sao dám đánh anh ta.”
Sau đó trực tiếp bước lên phía trước, đưa tay ra vỗ vỗ mặt Sở Thâm nói: “Nhóc con, tôi nói cho anh biết, Minh Dương là người anh em của tôi, anh ức hiếp anh ta thì chính là ức hiếp tôi. Người mà anh ta muốn đánh thì chính là người mà tôi sẽ đánh. Anh hỏi anh ấy có dám đánh anh thành đầu heo hay không thì bây giờ để tôi nói cho anh biết. Anh ấy dám, không chỉ là anh ấy dám mà tôi cũng dám, cho nên anh còn có gì bất mãn hay không?”
Giờ khắc này, hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai mở miệng.
Chỉ có tiếng hít thở nặng nề ở trong phòng hội nghị truyền ra.
Sắc mặt Sở Thâm đỏ bừng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm tràn ngập lửa giận vô biên, anh ta không ngờ kết quả lại biến thành như vậy.
“Đi!”
Lúc này, Sở Thâm gầm nhẹ một tiếng, cảm thấy trong lòng bị nhận lấy khuất nhục vô cùng. Thù này đã kết, anh ta khó có thể chịu được. Nhưng ở chỗ này, anh ta lại có loại cảm giác bất lực nên muốn rời khỏi đây rồi sau đó sẽ suy nghĩ biện pháp thật kỹ để đối phó.
Nhìn đối phương muốn đi, Lâm Phàm lập tức nói: "Chờ đã, làm gì vậy? Khuôn mặt này còn chưa biến thành đầu heo mà, sao lại đi? Không ở lại chờ mặt biến thành đầu heo rồi hãy đi à?”
Sở Thâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, thẳng tay đẩy cửa ra. Hứa Tử Nhạc đang ở bên ngoài chờ hai người, lúc nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của đối phương cũng hoảng sợ.
Trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt người này lại biến thành đỏ bừng như vậy, không phải là phát sinh chuyện gì rồi đấy chứ?
“Rầm!”
Sở Thâm đi ngang qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, nhìn thấy bàn trà, không thể nhịn được nữa bèn đi lên lật đổ nó. Giống như trong lòng cậu ta có vô số lửa giận cần bộc phát vậy.
Lúc vừa đi tới cửa thang máy, bên tai nhất thời truyền đến thanh âm.
"Đứng lại, bồi thường tiền." Lâm Phàm và Vương Minh Dương đi ra, khi nhìn thấy đối phương đập vỡ bàn trà thủy tinh thì mở miệng nói.
"Hừ." Sở Thâm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý, đi ngay vào trong thang máy.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, bồi thường tiền." Giọng nói của Lâm Phàm đột nhiên lạnh xuống, trong ánh mắt cũng không còn vẻ đùa giỡn nữa, mà là trở nên rất nghiêm túc.
Ánh mắt phẫn nộ của Sở Thâm nhìn thẳng vào Lâm Phàm, bỗng nhiên trong lòng anh ta khẽ run lên, cảm giác giống như đang bị một con sư tử nhìn chằm chằm.
Giống như nếu cậu ta không bồi thường tiền thì kết quả chỉ sợ là sẽ không tốt.
"Cho anh." Sở Thâm không cách nào đối diện với ánh mắt này, không có biện pháp gì, thẳng tay lấy từ trong túi màu đen trong tay bảo vệ ra mấy xấp tiền, ném thẳng xuống đất.
Cái loại tư thế vung tiền này rất là tiêu sái, giống như là bố thí cho ăn mày vậy.
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Nhưng đột nhiên, cửa thang máy lại mở ra.
Lâm Phàm ấn mở thang máy, lạnh lùng nhìn Sở Thâm: "Cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, nhặt tiền lên cho tôi. Ngoan ngoãn mà đưa đây, chứ nếu không tôi cam đoan, mặt anh nhất định sẽ biến thành đầu heo khi rời khỏi nơi này.”
Vệ sĩ nhìn thấy tình hình này thì vội vàng tiến lên muốn nhặt tiền. Nhưng một câu nói của Lâm Phàm lại khiến anh ta dừng động tác trong tay.
"Các anh nhặt không có ích gì, tôi muốn anh ta phải nhặt.”
Vệ sĩ ngây người, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Lâm đại sư, tổng giám đốc Sở chúng tôi là..."