Chương 1865: Doạ cho khiếp vía
Lâm Phàm trực tiếp xua tay nói: "Đừng nói với tôi những thứ đó, hôm nay kể cả anh ta có là ông trời đi chăng nữa thì cũng phải nhặt tiền lên cho tôi, thành thật mà đưa tới.”
Vệ sĩ nhìn về phía Sở Thâm, cũng thấy bất đắc dĩ. Loại chuyện này, họ không làm chủ được. Lâm đại sư này tính cách gì, người khác có lẽ không biết nhưng bọn họ có thể không biết được sao?
Có một số chuyện trước kia, tuy rằng đã rất lâu nhưng bọn họ đều ghi nhớ trong lòng. Hắn không thể chọc, thật lòng không chọc được.
Ở Thanh Châu một lần, ở Đông Bắc một lần, suy nghĩ thật kỹ là có thể nhớ ra rồi.
Có thể nói, Lâm đại sư này chính là một nhân vật hung ác, chỉ là bình thường trên mạng biểu hiện giống như cợt nhả. Nhưng nếu thật sự ngoan độc lên thì thật sự rất đáng sợ.
"Lâm đại sư, anh đừng quá đáng! Tôi nói cho anh biết, anh có thể bảo vệ anh ta nhất thời chứ không thể bảo vệ anh ta cả đời được. Việc hôm nay đừng làm quá mức, tôi cũng sẽ không để ở trong lòng." Sở Thâm cảm thấy vô cùng nhục nhã, đây là cảm giác mà anh ta chưa từng có.
Nếu để cho những người bạn của anh ta nhìn thấy, chỉ sợ cũng phải cười chết.
Vương Minh Dương đứng bên cạnh không nhúc nhích, chuyện này là do chính người anh em của mình giải quyết, cho nên anh ta không cần nói thêm gì.
"Anh không để ở trong lòng nhưng tôi lại để ở trong lòng. Anh nhặt tiền lên, ngoan ngoãn đưa qua đây thì tôi có thể bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu anh không nhặt lên, tôi có thể từ từ chơi với anh." Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Sở Thâm đứng đó nhìn nhau với Lâm Phàm. Qua một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi thẳng ra thang máy, nhặt tiền trên mặt đất lên, sau đó đi tới trước mặt Vương Minh Dương đưa qua.
"Bồi thường cho anh."
Mấy chữ này rất gian nan được phát ra từ trong miệng Sở Thâm.
Trên mặt Lâm Phàm lộ ra ý cười, buông tay ra nói: "Được rồi, Sở tổng đi thong thả, nếu lần sau còn cãi vã với người anh em của tôi, muốn biết anh em của tôi có dám động đến anh hay không thì hoan nghênh anh lại đến tập đoàn Đông Hán, tôi ở đây chờ.”
Cửa thang máy đóng lại.
Trong không gian kín mít, Sở Thâm cuối cùng cũng không nhịn được mà gào thét: "Khốn nạn, tên họ Lâm này thật quá đáng, tao sẽ không bỏ qua như thế đâu.”
"Loại sỉ nhục này, tao không nhịn được."
Rầm!
Sở Thâm đấm một cái vào thang máy, tiếng động rất lớn từ trong thang máy truyền ra.
Đám vệ sĩ đứng ở phía sau cúi đầu, không dám nói thêm gì.
Đột nhiên, thang máy bởi vì bị một đấm lại bị buộc phải dừng lại, ánh sáng bên trong đột nhiên tối xuống.
"Tình huống gì đây? Chuyện gì đang xảy ra?" Sở Thâm tức giận. Khi nhìn thấy tình huống này, anh ta nhất thời sửng sốt, sau đó gào thét: "Cái thang máy nát gì đây, sao đột nhiên dừng lại.”
Sự tức giận trong lòng khiến cậu ta khó có thể chịu đựng được, anh ta bèn dùng chân đạp cửa thang máy.
Đám vệ sĩ nhìn thấy tình hình này thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng ngăn lại: "Sở tổng, đừng đá nữa. Chúng ta đang ở trong thang máy đó, nếu thang máy này rơi xuống thì không xong đâu.”
"Hình như chúng ta đang ở tầng mười tám đó."
"Cái này..."
Sở Thâm nghe nói như vậy, trong lòng cũng run lên. Nếu thang máy rơi xuống, như vậy chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, lập tức ngỏm củ tỏi.
"Có ai không, mau mở cửa, mở cửa đi."
"Sao thang máy lại dừng lại."
Bên ngoài.
Lâm Phàm cười: "Minh Dương, thang máy này đột nhiên dừng lại rồi.”
Vương Minh Dương bây giờ đang chìm trong kinh ngạc: "Thang máy này không thể chịu được tác động ngoại lực, ví như quyền đấm cước đá, nếu không cảm ứng sẽ phát hiện và tự động ngừng lại khẩn cấp.”
"Được, đi xuống kiếm thêm một khoản." Lâm Phàm nói.
Sau đó mọi người đi từ thang máy bên cạnh đi xuống.
Vẻ mặt của Vương Minh Dương bây giờ đầy hoang mang, anh ta cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cảm giác chuyện này xảy ra có hơi huyền diệu.
Hai người Hứa Tử Nhạc và thư ký đứng đó, trong lòng cũng thất thần. Các cô đứng ở bên ngoài, căn bản không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn tình huống thì nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Người vốn dĩ lúc trước hung dữ, sau khi từ trong phòng hội nghị đi ra, sắc mặt liền biến thành đỏ bừng, giống như là bị người ta đánh cho một trận.
Hơn nữa người nọ khi đối mặt với anh Lâm, hình như rất sợ. Điều này khiến trong lòng các cô cũng thì thầm. Ở trong phòng họp này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ở tầng dưới.
Vương Minh Dương gọi điện cho nhân viên sửa chữa đến.
Nhân viên sửa chữa nhìn thoáng qua rồi nói: "Vương tổng, đây chỉ là dừng lại khẩn cấp, chỉ chờ một lát là ổn rồi.”
Lâm Phàm xua tay: "Đừng nóng vội, cứ từ tử sửa chữa, gọi điện thoại cho bên trong thang máy, nói với họ là do bọn họ đập hư thang máy nên cần phải sửa chữa một lát.”
Nhân viên sửa chữa sửng sốt, sau đó gật đầu. Quan hệ giữa Lâm đại sư và Vương tổng không tầm thường, vậy hắn nói cái gì thì chắc chắn là cái đó.