Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1866 - Chương 1866 - Xoay Như Chong Chóng

Chương 1866 - Xoay như chong chóng
Chương 1866 - Xoay như chong chóng

Chương 1866: Xoay như chong chóng

Bên trong thang máy.

"Tôi mẹ nó gặp phải cái vận cứt chó gì thế này, ngay cả thang máy cũng bắt nạt người sao?" Sở Thâm tức giận gầm lên.

Ở trong thang máy, trong lòng anh ta cũng rất sợ hãi. Nếu chẳng may rơi xuống thì chẳng phải chỉ có một con đường chết sao?

Cho dù có nhiều tiền hơn nữa, có nhiều mối quan hệ hơn nữa thì cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì, đều sẽ theo thang máy này rơi xuống đất, trong phút chốc tan thành mây khói.

"Các anh nói xem các anh có tác dụng gì chứ? Có ích lợi gì? Các anh nói tôi nghe xem nào! Cái gì mà võ thuật truyền thừa, những người trong hiệp hội võ thuật đều không phải là đối thủ của các anh? Bây giờ chỉ nhìn thấy một tên họ Lâm, đã dọa cho các anh không dám động đậy. Các anh nói xem, năm nào tôi cũng trả cho các anh nhiều tiền như thế mà mà các anh cứ thế này là sao?”

Sở Thâm càng nghĩ càng tức giận, lập tức đốt lửa lên người những vệ sĩ này.

Nhóm vệ sĩ cũng bất đắc dĩ nhìn Sở Thâm nói: "Sở tổng, cái này không thể trách chúng tôi được. Người đó là Lâm đại sư, được công nhận là người mạnh nhất giới võ thuật, chúng tôi làm sao có thể là đối thủ của hắn.”

"Các anh..." Sở Thâm đã không muốn nói thêm gì nữa. Lửa giận trong lòng thật sự khó có thể tiêu diệt. Trận này nếu không lấy lại mặt mũi thì còn lăn lộn được nữa hay không đây.

Điện thoại trong thang máy đổ chuông.

Sở Thâm lập tức nghe điện thoại, gào thét nói: "Các anh xem đây là loại thang máy gì, sao tự dưng lại ngừng? Còn không mau sửa thang máy đi.”

Thợ sửa chữa nhận được chỉ thị của Lâm đại sư, cũng dùng giọng điệu không mấy dễ chịu nói: "Các anh làm vậy là sao, một chút tốt chất cũng không có nữa. Không biết là thang máy này không thể bị va chạm à? Bây giờ thang máy đã bị các anh phá hỏng, chúng tôi đang sửa chữa đây. Chờ lát nữa xuống thì phải trả tiền đó nha."

“Thái độ của anh là gì vậy? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn không mau sửa xong thang máy thì tôi sẽ khiến các anh không chịu được đâu." Sở Thâm nổi giận, khuôn mặt này bị họ Lâm tát một trận, hiện tại còn đau rát. Hôm nay một thợ sửa chữa nho nhỏ cũng dám làm càn, chẳng lẽ người nào cũng dám làm càn với hắn.

Thợ sửa chữa nói: "Thái độ gì thế hả? Cứ chờ ở bên trong đi, bao giờ thái độ tốt hơn thì lại gọi điện thoại tới.”

"Mẹ kiếp!" Ánh mắt Sở Thâm tức giận đến mức sắp phun lửa, sau đó bình ổn lại tâm tình nói: "Phiền các anh nhanh một chút, làm ơn.”

"Lúc này mới giống lời mà con người nói. Chờ một lát đi, đang sửa chữa." Thợ sửa chữa nói xong, sau đó cúp máy.

Giờ khắc này, thợ sửa chữa nhìn về phía Lâm đại sư, giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Lâm Phàm: "Đừng nóng vội, chờ nửa tiếng, sau đó lại mở lại thang máy.”

Thợ sửa chữa gật đầu: "Biết rồi, Lâm đại sư.”

Vương Minh Dương ngây ngô nhìn Lâm Phàm: "Tôi nói này người anh em, anh đúng thật là trâu bò.”

Lâm Phàm cười: "Cái này thì trâu bò cái gì. Mà này Minh Dương, không phải tôi nói anh đâu nhưng mà anh cũng quá yếu đuối rồi, loại mặt hàng này đè ép một chút thôi mà anh cũng không dám phản kháng.”

Vương Minh Dương thở dài: "Cái này không giống, người này là người của nhà họ Sở ở Hoài Châu, thế lực thương nghiệp rất lớn. Nếu không phải cậu tới, tôi cũng không biết nên làm cái gì.”

"Cắt, lại còn thế lực thương nghiệp lớn nữa. Tôi chỉ là một người mở cửa hàng ở phố Vân Lý mà cũng có thể làm cho đối phương không dám nói nhảm, vậy mà ông chủ lớn như anh lại sợ à?" Lâm Phàm cười nói, đối với chuyện này, hắn cảm thấy lá gan của Minh Dương có hơi nhỏ.

Vương Minh Dương trợn trắng mắt nói: "Tôi nói này người anh em, lời này không thể nói như vậy được. Cậu chỉ mở cửa hàng trên phố Vân Lý, lời này nói ra có quỷ mới tin. Cậu cũng không thử nhìn xem, chính cậu đã làm được bao nhiêu chuyện, những người đó đều bị anh dọa thành cái dạng gì rồi.”

"Không, Minh Dương, anh phải học tập tôi đi. Chúng ta không thể nhìn đối phương trâu bò đến mức nào. Trừ phi anh ta không phải là người thì chúng ta còn phải sợ một chút. Nhưng chỉ cần anh ta là người thì sợ anh ta làm gì chứ. Anh xem, bây giờ anh ta không phải là đang khóc oa oa trong thang máy à?" Lâm Phàm cười nói: "Nhưng mà rốt cuộc thì tình huống giữa anh và anh ta là gì vậy, sao đột nhiên lại phát sinh xung đột như vậy.”

Vương Minh Dương thở dài nói: "Lời này nói đến thì cũng dài. Ở trên một diễn đàn thương mại, tôi nhìn thấy tên này đang tỏ vẻ nguy hiểm, tôi bèn đi lên vạch trần, sau đó thì mọi chuyện ầm ĩ lên. Tiếp theo thì cậu cũng thấy rồi đấy, chính là tình huống hiện tại.”

"Thế nhưng tôi nói nè, cậu cũng quá khí phách rồi, tôi đây không bội phục cũng không được."

Lâm Phàm bình tĩnh khoát tay: "Chuyện nhỏ, cũng không tính là gì.”

Nửa tiếng sau.

Thang máy đi xuống.

Sở Thâm bị nhốt trong thang máy cũng sắp sụp đổ. Khi cửa thang máy mở ra, giống như vừa mở ra cánh cửa của thế giới mới vậy.

Bình Luận (0)
Comment