Chương 1867: Bắt bồi thường
"Thợ sửa chữa vừa rồi ở đâu, sao lại chậm thế chứ?" Sở Thâm vừa đi ra đã chửi ầm lên, thậm chí muốn tìm thợ sửa chữa này gây phiền phức.
Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy hai người ngồi ở chỗ kia thì sắc mặt anh ta nhất thời tối sầm lại.
Lâm Phàm nói: "Sở tổng, có phải anh có tật xấu không? Thang máy chọc giận anh hay gì mà anh làm hỏng nó vậy. Thợ sửa chữa vừa thay không ít linh kiện mới sửa xong thang máy đó. Anh nói đi, nên bồi thường như thế nào đây?”
Trong lòng Sở Thâm vô cùng tức giận nói: "Các anh có ý gì, thang máy của các anh có vấn đề, nhốt tôi ở bên trong lâu như thế mà bây giờ lại còn muốn tôi bồi thường?”
Lúc này, Lâm Phàm lấy điện thoại ra.
"Anh làm gì vậy?" Sở Thâm lạnh lùng hỏi, anh ta không biết người này lấy điện thoại ra để làm gì.
Lâm Phàm cười: "Chẳng làm gì cả, gọi điện thoại cho phóng viên thôi. Người phụ trách tập đoàn Hoài Châu thế nhưng lại không có một chút tố chất nào. Chân đá thang máy làm thang máy bị hỏng, bây giờ lại không thừa nhận. Nhưng không sao, trong thang máy có camera nên tôi muốn cho các phóng viên xem một chút. Tôi nghĩ các phóng viên chắc chắn cũng rất hứng thú với chuyện này.”
Sở Thâm nghe nói thế thì biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, được, hôm nay tôi nhận thua, các anh nói đi, phải bồi thường bao nhiêu?"
Lâm Phàm: "Minh Dương, sửa thang máy này cần bao nhiêu tiền? Hay là nói phải thay mới?”
Vương Minh Dương suy nghĩ một chút nói: "Thang máy của công ty tôi chỉ cần xảy ra vấn đề thì bình thường đều phải thay mới. Thang máy này cũng không có bao nhiêu tiền, đây là sản phẩm trong nước lại là được thiết kế riêng, khoảng mấy trăm nghìn thôi, cứ tính năm sáu trăm nghìn đi.”
"Con mẹ nó, các người muốn cướp tiền à?" Sở Thâm nghe nói thế thì chửi lên: "Tôi nói cho các anh biết, không có loại cướp tiền nào như các anh cả.”
"Quên đi, quên đi. Sở tổng anh đi nhanh đi. Tôi vẫn nên gọi cho phóng viên tới, để cho các phóng viên nhìn xem Sở tổng nợ nần như thế nào. Anh em tôi cũng không phải người thiếu tiền, không thiếu mấy trăm ngàn này." Lâm Phàm xua tay, lập tức gọi điện thoại.
Tút tút.
Đúng lúc này, điện thoại đã được kết nối.
"Tôi bồi thường." Sở Thâm nói nhỏ. Bây giờ coi như anh ta phục rồi.
Cái này mẹ nó rõ ràng là muốn muốn bẫy người. Hơn nữa nhìn hai người này, hoàn toàn chính là chờ ở dưới lầu nửa ngày chỉ để xem mình làm trò cười.
"Alo, Lâm đại sư, Lâm đại sư..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói của phóng viên.
Lâm Phàm cười nói: "Xin lỗi, là tôi gọi nhầm thôi.”
Sau đó cúp máy.
"Sở tổng, quẹt thẻ hay là tiền mặt đây?" Lâm Phàm cười hỏi.
Sở Thâm nhìn Lâm Phàm, trong lòng điên cuồng chửi bới. Có bệnh tâm thần hay sao mà cầm theo ra ngoài mấy trăm ngàn tiền mặt chứ.
"Quẹt thẻ!"
Khi xong xuôi tất cả, Sở Thâm mang theo người xám xịt rời đi.
Vương Minh Dương cảm thán. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện, kiếm tiền lại đơn giản như vậy.
"Lát nữa, số tiền này tôi sẽ gửi vào thẻ của cậu."
"Không cần, tiền này đêm đi quyên góp là được. Nhưng mà đừng viết tên tôi, cứ để là người vô danh là được." Lâm Phàm chướng mắt số tiền này, vốn là lừa được nên hắn cũng không có muốn sử dụng.
Tiền phải do chính mình kiếm được mới có thể tiêu thoải mái.
"Minh Dương, sau này nếu như tên này tìm anh gây phiền toái, anh cứ nói với tôi, đừng gánh vác một mình." Lâm Phàm không muốn nhìn thấy Vương Minh Dương bị người ta bắt nạt giống như cháu trai. Hơn nữa Sở Thâm này nếu có năng lực lớn như thế thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ báo thù. Bởi vậy, nếu thật sự xuất hiện chuyện đó thì chắc chắn hắn không thể ngồi im mà nhìn được.
"A! Đúng rồi! Có cách rồi."
Lúc này, Lâm Phàm đã nghĩ ra một biện pháp tốt, thế là lấy điện thoại di động ra mở Weibo, tìm tập đoàn nhà họ Sở ở Hoài Châu, @ thẳng tên.
"Hôm nay tôi bắt nạt con trai ông, chắc ông sẽ không dùng tiền đập chết tôi đấy chứ?”
Đây là chuyển đầu mối đến trên người mình, để cho Vương Minh Dương thoải mái một chút.
Vương Minh Dương nhìn thấy weibo này, nhất thời sửng sốt: "Người anh em, cậu làm thế này là?”
Sau đó dường như hiểu ra, Vương Minh Dương cảm thấy vô cùng cảm thán.
Lâm Phàm cười nói: "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi. Gần đây tôi cũng không có chuyện gì làm. Nhưng mà phòng thí nghiệm có thể nhanh lên hay không, tôi thấy có chút nóng lòng rồi đó.”
"Nhanh thôi, nhanh thôi, cái này cũng không thể gấp được. Nếu làm không tốt thì sẽ xảy ra chuyện. Những thứ nghiêm túc như thế chắc chắn phải chậm rãi." Vương Minh Dương nói. Anh ta cũng rất coi trọng việc xây dựng phòng thí nghiệm này, cho nên sắp xếp người thân tín của mình giám sát hiện trường, bảo đảm không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hoặc là phát sinh tình huống lấy nhầm hàng giả, hàng nhái.
"Được, tôi chỉ hỏi chút thôi. Sau này gặp phải loại chuyện này thì đừng yếu đuối, phải tỏ ra cứng rắn với đối phương. Nếu anh chịu không nổi, không phải còn có tôi à." Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương nói.