Chương 1868: Lai lịch lớn vậy sao?
Vương Minh Dương gật đầu đáp: "Biết rồi, không cần cậu nói. Về sau tôi cam đoan sẽ xông pha vào trong chỗ chết, nếu không chịu nổi vậy thì để anh lên.”
"Ha ha, vậy thì tốt. Anh nói nghe xem, cái tát vừa rồi của tôi có đẹp hay không? Có khiến cho cục tức trong ngực anh được phát tiết ra hay không?" Lâm Phàm cười hỏi. Hắn là người dịu dàng, xem trọng việc lấy lý để thuyết phục người khác, đâu có thể ra tay với người ta. Nhưng hôm nay xem như phá giới, thật sự là tội lỗi mà.
Vương Minh Dương ôm Lâm Phàm, chỉ khẽ cười, không nói bất cứ điều gì. Về phần trong lòng có sảng khoái không, có thể nghe nhìn nụ cười này là hiểu.
Trên Weibo.
Khi Lâm Phàm đăng weibo này lên, nhất thời thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
"Mẹ kiếp, Lâm đại sư nói là chuyện gì, sao tôi nhìn không hiểu gì hết. Còn tập đoàn Sở thị này là saoì, là một công ty lớn à?"
"Má nó, tôi ở Hoài Châu đây. Tập đoàn Sở thị này là tập đoàn siêu lớn ở chỗ chúng tôi, đã thế còn rất mạnh. Hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn Sở thị này đã lọt top mười người giàu nhất cả nước."
"Trâu bò thế á? Vậy Lâm đại sư đánh ai vậy? Đánh con trai của chủ tịch tập đoàn Sở thị thật à?"
"Tên này tôi biết. Sở Thâm, là một tên vô cùng bá đạo rất nổi tiếng ở chỗ chúng tôi. Nếu Lâm đại sư nói không sai thì chắc có lẽ là người này đấy."
"Làm tốt lắm, tên này đúng là một thằng ngu, vậy mà dám đi tìm Lâm đại sư gây phiền toái, chỉ sợ cũng không biết Lâm đại sư trâu bò đến thế nào."
Mọi người trên mạng thảo luận rất náo nhiệt.
Mà người quản lý Weibo của tập đoàn Sở thị khi nhìn thấy tình huống này cũng nhất thời sửng sốt, giống như là chưa phản ứng kịp. Sau đó vội vàng thông báo cho Sở tổng chân chính, cũng chính là người cầm lái chân chính tập đoàn.
Phòng hội nghị.
Sở Dân Thành cười không ngừng, trao đổi vài chuyện thương nghiệp với một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh, cùng tán gẫu thêm một chút về kiến thức.
Cốc cốc!
"Vào đi." Sở Dân Thành lên tiếng: "Chắc là lại báo cáo công việc gì đó.”
"Chủ tịch." Thư ký bước vào. Nhưng thấy có người ở đây nên cũng tạm thời không nói gì.
"Có chuyện gì cứ nói." Sở Dân Thành có hơi nghi hoặc, không biết là chuyện gì.
"Anh Sở, nếu không tiện thì anh cứ làm việc trước đi đã.” Người phụ nữ trung niên cười nói.
Sở Dân Thành khoát tay: "Không có việc gì.”
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thư ký gật đầu nói: "Chủ tịch, vừa rồi Lâm đại sư đăng một weibo, nói là đã đánh Sở Thâm, ngài xem.”
Thư ký vội vàng đưa điện thoại di động qua. Sở Dân Thành nghe được tình huống này thì hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Khi nhìn thấy tin nhắn weibo trên điện thoại di động thì lập tức nghiêm túc lên.
"Tên nhóc này lại đi ra ngoài gây phiền toái." Sở Dân Thành sửng sốt, rõ ràng là có chút kinh ngạc. Ông ta vẫn hiểu rõ con trai nhà mình, tài năng không tệ nhưng tính tình lại không tốt lắm.
"Cô đi ra ngoài đi." Sở Dân Thành xua tay nói, bảo thư ký đi ra ngoài trước.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh trầm tư một lát, nói: "Anh Sở, tôi cho rằng anh cần phải gọi điện thoại cho Lâm đại sư.”
"Tại sao?" Sở Dân Thành vô cùng kinh ngạc. Đương nhiên ông ta biết Lâm đại sư này là ai, cũng bội phục vị Lâm đại sư này tuổi còn trẻ mà đã có thể có thành tựu to lớn.
Nhưng bảo ông ta phải gọi điện thoại nói chuyện, vậy thì có chút khoa trương quá rồi.
"Đoạn thời gian trước, tôi ở thủ đô một thời gian, có gặp ông bạn cũ là Ngô tổng, Ngô Vân Cương. Ông ta nói cho tôi biết chuyện của Lâm đại sư này." Người phụ nữ trung niên cũng không che giấu, tiết lộ một chút tin tức.
Sở Dân Thành nghe thế thì kinh hãi: "Lai lịch của Lâm đại sư lớn như vậy sao?”
Người phụ nữ trung niên cười nói: "Đây không phải lai lịch lớn, nói đúng ra là có mối quan hệ rộng lớn. Hơn nữa còn là người đứng đầu trong các mối quan hệ này, chúng ta vẫn không nên xem thường.”
"Nếu là như vậy thì thật sự nên gọi điện thoại qua. Thế nhưng tôi phải gọi điện thoại cho thằng nhóc nhà tôi đã. Tính nết kia của nó tôi hiểu, bắt nó phải ngoan ngoãn, nhanh chóng cút về đây mới được.” Sở Dân Thành nói.
Thượng Hải.
Sau khi Sở Thâm từ tập đoàn Đông Hán đi ra đã nổi giận trong xe, suy nghĩ nên trả thù như thế nào.
Lúc này điện thoại reo lên, vừa nhìn thấy là bạn mình bèn ấn nghe.
"Anh Sở, nghe nói anh bị Lâm đại sư đánh à." Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như rất hưng phấn.
"Sao cậu biết?" Sở Thâm nghe nói thế đã lập tức hoảng sợ, sau đó vội vàng đổi giọng: "Cậu nghe ai nói?”
"Con mẹ nó, thì ra là thật. Cái này còn cần nghe ai nói chứ? Lâm đại sư đăng lên weibo kìa. Lúc tôi thấy weibo này đã biết là anh rồi. Ôi chao, thế mà anh lại đi chọc vào Lâm đại sư, anh không muốn sống rồi à? Đây chính là người rất trâu bò đấy."
Lúc này lửa giận trong lòng Sở Thâm hoàn toàn bốc cháy. Mẹ nó, tên này đánh mình không nói,vậy mà còn đăng weibo để cho mọi người biết.
Thù này nếu không báo, thật đúng là không được.