Chương 1869: Anh tìm Lâm đại sư làm gì?
Sau khi cúp máy, anh ta thấy điện thoại của cha mình gọi đến.
Anh ta ấn nhận cuộc gọi.
"Mau trở về cho cha, đừng có suốt ngày ở bên ngoài gây chuyện nữa."
Sở Thâm sửng sốt: "Cha, là con bị người ta đánh đó.”
"Ừm, mau về đi, đừng gây chuyện cho cha, bằng không cha không khách khí với con đâu.”
Tút tút!
Sở Thâm bối rối, người này con mẹ nó thật sự là cha ruột của mình sao?
Đối với việc con trai mình bị người ta đánh, mà mẹ nó không hề có tí biểu cảm nào là sao vậy?
Vương Minh Dương đưa Lâm Phàm xuống dưới lầu, nhìn hắn lên xe, tò mò hỏi: "Cậu nghĩ tên nhóc kia có thể đến trả thù chúng ta hay không?”
"Không." Lâm Phàm quyết đoán trả lời.
"Tại sao?" Vương Minh Dương ngây người, có hơi khó hiểu.
Lâm Phàm cười nói: "Bởi vì ông già của anh ta vừa mới gọi điện thoại tới, mời tôi đến Hoài Châu gặp mặt, tuy nhiên đã bị tôi từ chối.”
Vương Minh Dương sửng sốt, không ngờ ông già của Sở Thâm lại gọi điện thoại cho người anh em của mình, thế nhưng ngẫm lại cũng đúng.
Việc ông bạn thân nhà mình chơi Sở Thâm như thế chính là lấy lớn hiếp nhỏ. Mà ông già anh ta gọi điện thoại tới cũng chỉ là trao đổi bình đẳng.
Mà ông già của Sở Thâm chắc chắn sẽ không vì việc nhỏ này mà thẹn quá hóa giận, nổi giận với Lâm Phàm, chắc chắn sẽ giải quyết trong hòa bình.
"Tôi đi trước đây, mà quên, phòng thí nghiệm phải chuẩn bị nhanh lên mới được đó nha." Lâm Phàm rời đi, giọng nói văng vẳng bên tai Vương Minh Dương.
"Mẹ kiếp, đã nói đừng nóng vội, cần thời gian cơ mà." Vương Minh Dương rống lên ở sau đuôi xe. Nhưng anh ta cũng chẳng biết là người anh em của mình có nghe thấy hay không.
Tổng giám đốc tập đoàn Đông Hán ở dưới tòa nhà văn phòng, gào thét ở phía sau một chiếc xe đúng là cảnh tượng đáng sợ nhất mà mọi người nhìn thấy, mà cũng rất kỳ quái.
Phố Vân Lý.
Chân còn chưa vào cửa, Triệu Chung Dương đã vội vàng chạy ra, vẻ mặt kinh ngạc thậm chí có chút không dám tin: "Anh Lâm, anh lại đánh người nữa à?”
"Không có mà, nghe ai nói." Hắn chắc chắn không thể thừa nhận. Việc đánh người này nhiều quá cũng không tốt, hoàn toàn ảnh hưởng đến hình tượng của mình.
Triệu Chung Dương trợn trắng mắt, lập tức lấy điện thoại di động ra nói: "Anh xem, không phải là tự anh nói trên Weibo à? Hơn nữa tôi xem bình luận, tất cả đều đang nói về chuyện này. Tên kia không phải là đại thiếu gia nhà họ Sở ở Hoài Châu thật đấy chứ?”
Lâm Phàm liếc mắt nói: "Chắc chắn rồi. Tôi quên chuyện này rồi, không cần hỏi những thứ này đâu, toàn là những chuyện vụn vặt mà thôi.”
Hắn thật sự không để chuyện này ở trong lòng.
Dạy dỗ Sở Thâm kia cũng là bởi vì tên kia chủ động tìm người anh em mình gây chuyện. Sao hắn có thể nhìn anh bạn thân của mình bị người ta bắt nạt chứ. Quan tâm anh ta là ai làm gì, dạy dỗ một trận trước rồi nói sau.
Đúng lúc này, Điền Thần Côn ở bên ngoài xảy ra chút chuyện.
"Tôi không phải ăn mày, tôi tới tìm Lâm đại sư."
Bên ngoài, Điền Thần Côn lấy ra một đồng tiền, định cho tên ăn mày ngoài cửa để đuổi đi. Đối với loại chuyện này, Điền Thần Côn cũng bất đắc dĩ. Người này có tay có chân, nhất định phải làm nghề này làm gì cơ chứ.
Tuy nhiên ông ta cũng không thể không thừa nhận, đây là một công việc không có chút vất vả nào, chỉ cần mở tay ra là có thể nhận được tiền.
Theo ý nghĩ ban đầu của Điền Thần Côn thì dù một sợi lông cũng sẽ không cho. Nhưng không cho thì người này cứ đứng mãi ở cửa vậy cũng không tốt.
Ở cửa, có một người đàn ông trung niên mặt đầy bụi bặm, quần áo rách nát. Đằng sau giống như mang theo thứ gì đó, không có động tĩnh gì, có thể là quần áo.
Điền Thần Côn thấy kỳ lạ nói: "Anh tìm Lâm đại sư làm gì?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên có hơi khắc khổ, lại có hơi sợ hãi nói: "Tôi tới tìm Lâm đại sư, nhờ ngài ấy chữa bệnh.”
Điền Thần Côn nói: "Ở đây chúng tôi không có khám bệnh, muốn khám thì đến bệnh viện ấy.”
Người đàn ông trung niên nhìn Điền Thần Côn, rồi lại nhìn bên trong, sau đó gật đầu, vẻ mặt vừa buồn bã vừa hoang mang.
"Chờ một chút, có chuyện gì?" Lâm Phàm nhìn thấy tình huống thì đứng dậy đi ra, đứng ở cửa nói to với người kia.
Người đàn ông trung niên quay người lại, giọng điệu cầu xin nói: "Con trai tôi bị bệnh, không có tiền đi khám bệnh. Tôi nghe người ta nói ở Thượng Hải này có Lâm đại sư, cho nên tôi muốn cầu Lâm đại sư khám bệnh cho con trai tôi.”
Lâm Phàm cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên trước mắt này. Thấy dáng vẻ đối phương hình như còn không biết hắn chính là Lâm đại sư, hơn nữa chân đi giày dép đều đã rách nát không chịu nổi, thậm chí còn có tơ máu, giống như là đã đi một đoạn đường rất dài.
"Để cho tôi xem một chút đi." Lâm Phàm vẫy tay. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra người đàn ông trước mắt này rất nghèo. Đứa nhỏ sinh bệnh mà không đến bệnh viện rõ ràng là không có tiền.
Hắn vốn cũng không muốn phiền toái, nếu như mở ra nghề khám bệnh nữa thì mỗi ngày số người đến khám bệnh có lẽ sẽ làm người ta sợ hãi.