Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870 - Ra Tay Cứu Người

Chương 1870 - Ra tay cứu người
Chương 1870 - Ra tay cứu người

Chương 1870: Ra tay cứu người

"Tôi tới tìm Lâm đại sư." Vương Đại Phúc nhỏ giọng nói.

Lâm Phàm nở nụ cười nói: "Chính là tôi.”

Vừa dứt lời.

Vương Đại Phúc lập tức lao đến, quỳ sụp trên mặt đất nói: "Lâm đại sư, cầu xin ngài cứu con tôi. Tôi không có tiền đi bệnh viện nên chỉ có thể tới nơi này.”

Lâm Phàm nhìn tình hình xung quanh, hình như có một số ánh mắt nhìn tới, cũng không ghét bỏ trên người đối phương bẩn thế nào, hay là có mùi gì khó ngửi mà trực tiếp đỡ người này dậy.

"Đứng lên, đứng lên. Đến đây, đưa con trai anh cho tôi xem."

Vương Đại Phúc nhanh chóng gật đầu đi vào trong cửa hàng, nhất thời một mùi gay mũi tản ra khắp cửa hàng.

Bọn Điền Thần Côn có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không bởi vậy mà tỏ vẻ ghét bỏ người ta.

Bởi vì họ cũng là những người rất tốt bụng.

Đến nơi, Vương Đại Phúc thả con trai đang cõng ở phía sau xuống. Mọi người vừa thấy, lại không ngờ đứa bé lại được cõng ở phía sau.

"Ôi chao, thế này thì tội biết bao!" Điền Thần Côn nhìn thấy đứa bé được cõng ở phía sau thì cũng nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, ôm đứa bé xuống.

"Bé trai..." Điền Thần Côn vỗ nhẹ mặt cậu bé, phát hiện mặt đứa nhỏ này xanh mét, môi tím tái, mí mắt thế nhưng đã trợn trắng. Ông ta sờ cổ đứa bé một cái nhưng không thấy có mạch nhảy lên.

"Cái này..."

Điền Thần Côn nhìn về phía Lâm Phàm vẻ mặt có chút khó xử, hình như là có chuyện muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Vương Đại Phúc bất chợt khóc: "Lâm đại sư, cầu xin ngài. Nhất định phải cứu con trai tôi. Tôi đi ba ngày ba đêm mới tới nơi này, lên xe người ta không cho đi cùng, họ nói tôi không thể ngồi xe nên tôi chỉ có thể đi bộ tới đây.”

Lâm Phàm nhìn thấy ánh mắt Điền Thần Côn cũng không để trong lòng, sau đó an ủi nói: "Đừng khóc, để tôi xem.”

Hắn đương nhiên biết Điền Thần Côn muốn nói cái gì.

Sau đó hắn đón đứa nhỏ, sờ sờ, cảm thấy có chút không ổn.

"Lâm đại sư, con trai tôi không có việc gì đúng không?" Vương Đại Phúc hé miệng, hình như muốn khóc nhưng lại không khóc được. Dường như là không muốn nghe được câu trả lời khiến anh ta tuyệt vọng.

Lâm Phàm im lặng một lát rồi cười nói: "Ừm, không có việc gì. Ông đưa đến kịp thời, vấn đề nhỏ thôi. Trước tiên, các ông đi ra ngoài trước đi, kéo cửa xuống và ở bên ngoài canh giữ.”

Điền Thần Côn sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Lâm Phàm nói như vậy. Ông ta rất muốn nói rằng đứa nhỏ này rõ ràng đã chết rồi.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Phàm, ông ta cũng không nói ra miệng.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, nhanh lên đi." Lâm Phàm thúc giục nói. Vấn đề của đứa nhỏ này rất khó giải quyết, có thể làm cho hắn cũng cảm thấy khó giải quyết thì có thể thấy vấn đề này nghiêm trọng cỡ nào rồi.

"Được, được." Đám người Điền Thần Côn phản ứng lại, vội vàng đi ra ngoài. Sau đó mạnh mẽ kéo cửa cuốn xuống, đứng ở bên ngoài.

"Nhất định sẽ không có việc gì đúng không?" Vương Đại Phúc dường như phải tìm được đáp án mới thôi. Trong lòng ông ta thật sự rất sợ hãi.

Điền Thần Côn gật đầu nói: "Ừm, nếu cậu ấy đã ra tay thì có thể nói là không sao rồi.”

Đây là do ông ta có niềm tin tuyệt đối với Lâm Phàm.

Các ông chủ cửa hàng xung quanh nhìn thấy bọn Điền Thần Côn đều đứng ở bên ngoài cửa hàng, hơn nữa cửa cuốn cũng kéo xuống thì cảm thấy nghi hoặc.

"Thần Côn, các ông đang làm gì thế? Bị Lâm đại sư đuổi ra à?” Ông Lương cười ha hả đi tới hỏi.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Vương Đại Phúc thì họ lại thấy hơi khó hiểu, không biết người này làm gì. Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu, hơn nữa quần áo còn rất cũ nát giống như ăn mày vậy.

Điền Thần Côn nói: "Chẳng làm gì cả, Lâm đại sư của các ông đang ở bên trong làm việc, không muốn cho chúng tôi nhìn thấy cho nên chúng tôi ra ngoài chờ một chút.”

"Chuyện gì thế? Không phải ở bên trong…he he he..." Ông Lương hỏi, lúc nói đến phía sau còn cười lên một cách đê tiện.

Điền Thần Côn rất là khinh bỉ nhìn ông Lương nói: "Tôi nói chứ cái tên khốn nhà ông có tư tưởng rất không đúng rồi đó nha.”

Ông Lương cười. Nhưng khi nhìn thấy Vương Đại Phúc hai tay nắm chặt giống như là đang rất lo lắng thì tò mò hỏi: "Người này làm sao vậy? Lâm đại sư lại làm ra chuyện gì?”

Điền Thần Côn biết suy nghĩ trong lòng Lâm Phàm, đó chính là không muốn công khai nên khoát tay nói: "Không có gì, gần đây có chuyện. Trong cửa hàng của ông có khách kìa, còn không nhanh đi làm ăn đi.”

"Ông chủ đâu?" Trước cửa hàng của ông Lương có hai thanh niên đang la hét.

"Tới đây, tới đây." Thấy việc làm ăn đến, ông Lương tươi cười, vội vàng chạy về tiếp đãi khách hàng.

Trong cửa hàng.

Lâm Phàm bật đèn lên, cả phòng cũng thay đổi khác trước giống như trong thế giới huyền huyễn vậy, tràn ngập một loại ánh sáng lạ thường quỷ dị.

Đứa bé kia trôi nổi giữa không trung còn Lâm Phàm thì đang điểm vào từng huyệt vị trên người đứa bé này. Đồng thời còn có lực lượng thần bí của bách khoa toàn thư đi vào cơ thể đứa bé.

"Haizz, ai bảo tôi tốt bụng thế chứ, không thể thấy chết mà không cứu." Lâm Phàm lắc đầu nói. Tuy nhiên, cũng may là đứa nhỏ này còn chưa chết, với thủ đoạn nghịch thiên của hắn thì vẫn có thể cứu sống.

Bình Luận (0)
Comment