Chương 1871: Đây là truyền thống của phố Vân Lý
Bên ngoài.
Điền Thần Côn nhìn Vương Đại Phúc nói: "Người anh em à, để tôi dẫn anh đi tắm rửa đã, thân thể của anh bẩn quá.”
Vương Đại Phúc lắc đầu nói: "Không được, tôi muốn ở chỗ này chờ.”
"Chờ cái gì, tôi nói cho anh biết, chuyện này không sao rồi. Hơn nữa nhìn tình hình này thì phải mất thêm một thời gian nữa, bây giờ đi tắm rửa sạch sẽ, tôi cho anh thêm một bộ quần áo gọn gàng nữa là được." Điền Thần Côn nói, ở phố Vân Lý này ông ta vẫn rất được chào đón. Bình thường quần áo cũng không cần tự mình mua, các ông chủ cửa hàng xung quanh có đôi khi sẽ mời ông ấy đi làm người mẫu, sau đó còn có thể tặng ông ấy thêm một vài bộ quần áo.
Điều này khiến Điền Thần Côn cười vui vẻ không thôi. Dù sao khí chất đặc biệt của ông ấy người bình thường cũng không có khả năng so sánh được.
Quần áo mới mặc xong đã có khí thế phi thường.
Vương Đại Phúc lắc đầu nói: "Tôi không thể rời đi.”
Điền Thần Côn thở dài: "Tôi nói này ông anh, thật sự sẽ không sao đâu. Anh phải tin tưởng Lâm đại sư. Huống hồ tình huống hiện tại của anh thật sự không tốt. Nghe tôi, sang nhà bên cạnh tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới. Biết đâu sau khi tắm rửa xong, vừa đi ra thì con trai anh đã vui vẻ chờ anh rồi, anh nói có đúng không?”
Cũng không phải đúng giờ phút quan trọng này mà ông ta còn muốn người ta đi tắm rửa, mà là do cái mùi từ người này thật sự quá nặng. Ngửi nhất thời thì được nhưng thời gian dài, nước mắt nước mũi ông ta cũng sắp trào ra rồi.
Không đợi Vương Đại Phúc nói thêm cái gì, Điền Thần Côn lập tức kéo cánh tay đối phương đi về phía phòng tắm công cộng bên cạnh đầu đường. Sau đó hô lên với Triệu Chung Dương: "Đi lấy một bộ quần áo mới tới đây.”
"Biết rồi." Triệu Chung Dương gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Người đàn ông cảm thấy chờ đợi ở chỗ này thật ra cũng chẳng để làm gì, chi bằng cứ tắm rửa cho thân thể sạch sẽ còn hơn.
Cuối cùng, cửa hàng chỉ còn lại hai cha con Ngô Thiên Hà đứng đó.
"Cha, đứa bé kia thật sự sẽ không sao chứ?" Ngô U Lan hỏi. Cô có thể nhìn ra ý tứ mà Điền Thần Côn muốn biểu đạt ngay từ đầu, trong lòng cũng hơi lo lắng, cảm thấy đứa bé này chắc chắn sẽ không cứu được.
Ngô Thiên Hà im lặng một lát rồi nói: "Vốn dĩ cha nhìn thấy tướng số của đứa nhỏ này sẽ tử, nhưng sau khi Lâm đại sư đụng vào thì nó lại chuyển thành sinh.”
Ngô U Lan rất phấn khích: "Vậy có nghĩa là đứa bé kia sẽ không sao đúng không?”
Ngô Thiên Hà gật đầu. Trong lòng ông ấy thật ra cũng rất tò mò, không biết đây rốt cuộc là tình huống gì. Ông cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Dù ở phố Vân Lý đã lâu, có đôi khi trong lòng ông ấy vẫn xảy ra biến hóa đến long trời lở đất.
Ví dụ như những ông chủ cửa hàng xung quanh phố Vân Lý.
Trước kia lúc mới tới, ông đã từng xem tướng số cho bọn họ, trong lòng cũng đều biết tương lai những người này ra sao.
Nhưng không bao lâu sau, ông phát hiện tướng số của những người này đột nhiên xảy ra biến hóa long trời lở đất, thậm chí làm cho ông cảm thấy không dám tin.
Bởi vì sự thay đổi này thực sự là quá lớn.
Cho dù trước kia xui xẻo, bình thường, tướng nghèo khó. Nhưng sau khi ở cùng với Lâm đại sư thì đều dần dần phát sinh biến hóa.
Phòng tắm.
Nếu chỉ là Vương Đại Phúc tiến vào thì khẳng định sẽ bị người ta đuổi đi.
Nhưng bởi vì có Điền Thần Côn đi theo nên ông chủ phòng tắm cũng tò mò định hỏi. Nhưng Điền Thần Côn phán ngay một câu ‘đi tắm’ xong rồi đuổi ông chủ đi.
Trước kia Lâm đại sư từng là công nhân cọ lưng ở nhà tắm này. Khi đó đã khiến cho ông chủ ở đây cười thành tiếng, làm ăn cũng nhờ đó mà tốt lên.
Điền Thần Côn: "Gọi một người đến cọ lưng.”
"Ôi chao, Thần Côn, sao hôm nay lại đến, tắm rửa à?" Công nhân cọ lưng cười hỏi.
Điền Thần Côn cười: "Không phải tôi đến tắm rửa, là vị này. Một người tay nghề tốt đến đây, tắm rửa thật sạch sẽ vào.”
Những người làm công nhân chà lưng này từng được Phàm truyền thụ tay nghề, kỹ thuật có thể nói là đạt tiêu chuẩn. Ở phòng tắm này họ chính là chiêu bài của tiệm.
Chỉ cần người tới nơi này tắm rửa đều khen không dứt miệng đối với kỹ thuật cọ lưng này.
Hiện tại trong lòng Vương Đại Phúc tất cả đều là tình hình của con trai mình. Thế nhưng anh ta cũng hiểu được, đối phương dẫn anh ta đến tắm rửa cũng bởi vì thấy trên người anh ta quá bẩn, mùi vị cũng quá nồng.
Nửa tiếng sau.
Điền Thần Côn đưa Vương Đại Phúc từ trong phòng tắm đi ra. Vương Đại Phúc cũng đã khác rất nhiều so với lúc trước, không còn bẩn nữa.
Tuy dáng vẻ nông dân bình thường nhưng trên người đã rất sạch sẽ. Làn da thô ráp, trên hai tay cũng có vết chai do làm nông lâu ngày lưu lại.
"Cám ơn, cám ơn..." Vương Đại Phúc giờ đã cảm động đến sắp khóc. Anh ta không ngờ những người này lại tốt như vậy.
Điền Thần Côn cười: "Không cần cám ơn, đây là truyền thống của phố Vân Lý chúng tôi. Yên tâm đi, cam đoan con trai anh sẽ không sao. Tuy rằng bình thường tên kia không đáng tin cậy nhưng khi làm việc thì thật sự rất tỉ mỉ.”
Đúng lúc đó.
Cửa cuốn được kéo lên.