Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1872 - Chương 1872 - Chân Tay Giả Hoàn Mỹ?

Chương 1872 - Chân tay giả hoàn mỹ?
Chương 1872 - Chân tay giả hoàn mỹ?

Chương 1872: Chân tay giả hoàn mỹ?

Triệu Chung Dương đang chờ người vội vàng tiến lên xem tình huống.

"Được rồi, không sao rồi." Lâm Phàm nhìn mọi người nói. Khi nhìn thấy Vương Đại Phúc thì lại thấy hơi bất ngờ, hình như là không nghĩ tới trong khoảng thời gian này anh ta lại tắm rửa sạch sẽ. Sau đó hắn lại nhìn Điền Thần Côn, có thể hiểu ra nhất định là Thần Côn đã dẫn người này đi tắm.

"Nhanh như vậy đã xong rồi sao?"

Điền Thần Côn ngơ ngác nhìn Lâm Phàm. Lúc trước khi ông ta chạm vào đứa nhỏ thì đã cẩn thận kiểm tra một chút. Dùng lời của ông ta mà nói thì đứa nhỏ này không cứu được nữa rồi.

Nhưng ông ta cũng biết năng lực của tên nhóc này rất mạnh, y thuật rất cao siêu, có lẽ thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Nhưng cho dù là kỳ tích thì thế này cũng nhanh quá rồi, nhiều nhất cũng mới chỉ qua có nửa giờ vậy mà đã xong rồi, đây là muốn dọa chết người mà.

"Vậy ông muốn bao lâu?" Lâm Phàm cười hỏi. Thật ra nửa giờ này cũng đã là rất lâu rồi.

Kiến thức phân loại võ hiệp bộc phát hết sức, lực lượng thần bí của bách khoa toàn thư duy trì nửa giờ, đây chính là tình huống chưa từng có đó.

“Lâm đại sư, con trai tôi thật sự không có việc gì sao?” Vương Đại Phúc nắm lấy tay Lâm Phàm, vẻ mặt hưng phấn, thậm chí có chút không dám tin. Sau đó ánh mắt ông ta nhìn thấy con trai mình đang nằm ở kia thì lập tức đi tới bên cạnh. Nhìn thấy con trai đang mở to hai mắt nhìn mình, nước mắt ông ta cũng lả tả chảy xuống.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, thật sự là mệt mỏi, đã lâu lắm rồi hắn không trải qua việc như thế này.

"Lợi hại." Điền Thần Côn không thể không bội phục Lâm Phàm. Thế này mà còn có thể cứu trở về. Không thể không nói, đây thật sự là lợi hại đến cực điểm.

Lâm Phàm cười cười: "Để yên trong lòng, đứng nói ra.”

May mắn là chuyện lần này sẽ không tuyên truyền ra ngoài, hơn nữa người khác cũng không biết tình huống của đứa bé này là làm sao. Nếu như biết thì chắc chắn sẽ sợ hãi vô cùng.

Đó không phải là những gì hắn muốn nhìn thấy.

Ơn lớn hơn trời, cảm kích đến rơi nước mắt.

Vương Đại Phúc thật sự không biết cảm ơn đối phương như thế nào, muốn dập đầu cảm ơn nhưng lại bị đối phương kéo lên.

"Cho ông, mua vé xe về nhà đi, không sao rồi." Lâm Phàm từ trong ngăn kéo lấy ra mười tờ tiền đỏ, đây chính là tiền hắn bán bánh kếp hai ngày nay.

Vương Đại Phúc làm sao có thể lấy số tiền này. Hiện giờ con trai đã không có việc gì đã là việc quan trọng nhất đối với ông ta rồi. Đã thế ơn của người ta, anh ta còn chưa báo đáp được nữa.

"Cầm đi, vừa đúng lúc có thể dùng, không thể để đứa bé này quá mệt mỏi, ngồi xe trở về sẽ tốt hơn một chút." Lâm Phàm nhét thẳng tiền cho đối phương, sau đó khoát tay nói: "Về sớm một chút đi, không mời hai người ăn cơm được.”

"Cám ơn Lâm đại sư, cám ơn Lâm đại sư..." Vương Đại Phúc cầm lấy tiền trong tay, hốc mắt đỏ lên. Ông ta không ngờ rằng Thượng Hải lại có người tốt như vậy.

Lâm Phàm khoát tay, trên mặt mang theo ý cười: "Trên đường chú ý an toàn.”

Sau khi tiễn người đi, hắn cũng ngồi trên ghế: "U Lan, mau đến xoa bóp cho một chút, hơi mệt rồi.”

"Vâng." Ngô U Lan vội vàng đi tới, ngón tay ấn bả vai Lâm Phàm.

Điền Thần Côn nhìn: "Tôi nói chứ tên nhóc nhà cậu quá hào phóng rồi đó, chữa bệnh cho người ta rồi lại còn cho tiền nữa. Sau này nếu có thêm mấy người như thế đến thì cậu có chịu được không?”

"Sao không chịu được, tiền tôi tự kiếm được nên muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó. Có tay có chân chẳng lẽ còn không kiếm được tiền sao? Nhưng mà tôi thấy Thần Côn ông cũng không tệ nha, còn biết dẫn người ta đi tắm rửa, còn cho người ta quần áo mới. Tiêu bao nhiêu tiền tôi sẽ thanh toán lại." Lâm Phàm cười nói.

Lúc Điền Thần Côn vừa định nói vài lời, Triệu Chung Dương đã vội vàng mở miệng nói: "Ông ấy chẳng tiêu tốn một xu nào, hoàn toàn là miễn phí cả.”

"Sao cậu lại nói nhiều như thế chứ! Không nói lời nào sẽ chết à?" Điền Thần Côn trừng mắt nhìn Triệu Chung Dương, không ngờ thằng nhóc này lại vạch trần ông ta.

Lâm Phàm nhất thời nở nụ cười rồi lấy điện thoại di động ra, xem xét tin tức về chân tay giả trên mạng. Sau đó hắn tìm mấy tin tức và số liệu rồi chia sẻ lên Weibo.

"Qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ nghiên cứu ra chân tay giả hoàn mỹ nhất, kính mời mọi người chờ mong."

Vốn dĩ ban đâu hắn không muốn đăng lên sớm như vậy, nhưng mà giờ hắn lại đang muốn đắc ý chút.

Khi weibo này xuất hiện, cư dân mạng nhìn thấy cũng lập tức ngơ ngác.

"Con mẹ nó, Lâm đại sư lại phát bệnh thần kinh gì thế? Sao tôi không hiểu cái dòng trạng thái này có nghĩa là gì nhỉ?"

"Cái này mà còn không hiểu à, đây là Lâm đại sư muốn đầu tư nghiên cứu. Hình như là nghiên cứu về chân tay giả. Tôi muốn hỏi một chút, cái chân giả hoàn mỹ nhất này rốt cuộc là thứ gì?"

"Không biết, ai có thể giải thích một chút không?"

"Lòe người, khoác lác mà không dùng bản thảo. Mở cửa hàng bán bánh thì cứ thành thật bán bánh đi, vậy mà cứ nhất định phải thu hút ánh mắt của mọi người mới được.”

"Không đâu, tôi cảm thấy Lâm đại sư là một người rất thần kỳ."

"Ha ha, có thần kỳ đến đâu cũng vô dụng. Đây là vượt ngành, anh cho rằng một mình hắn là có thể thành công à? Thật sự coi mọi người đều là kẻ ngu hết hay sao?”

Bình Luận (0)
Comment