Chương 1875: Không ai tin anh cả
Lâm Phàm: "Cái này có gì bá đạo chứ, đây chỉ là kể ra câu chuyện bình thường thôi mà, mà lại nói bên anh phải tăng tiến độ đi chứ."
Vương Minh Dương đáp lời: " Biết rồi, tôi cũng đang cố gắng đuổi kịp tiến độ đây, nhưng vẫn còn cần thêm một thời gian nữa."
Cúp điện thoại, Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ, đành phải chờ đợi tiếp.
Xem ra gần nhất không thoát khỏi cảnh bị người ta trào phúng rồi. Thế nhưng không sao, cũng may bên mình có thủy quân nên không cần phải sợ.
Ngày hôm sau!
Quả nhiên mấy phóng viên đã phát tin tức phỏng vấn ngày hôm qua lên.
Vô số cư dân mạng cũng đều trợn tròn mắt khi nghe câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Lâm đại sư.
Không có một chút lý luận cơ bản nhưng lại khẳng định có thể chế tạo ra, chuyện này là cái quỷ gì vậy?
Mà mấy vị chuyên gia sau khi nhìn thấy tin tức cũng đều giống như không biết mệt, tiếp tục đăng bài phê phán trắng trợn trên Weibo của mình .
"Hắn còn dám nói chúng tôi lãng phí thời gian. Hừ, để mà nói thì hắn mới thực sự là người đang lãng phí thời gian của chúng tôi, làm chúng tôi dây dưa với một kẻ gì cũng không biết nhưng lại tỏ ra hiểu biết, thật là vô vị."
"Tôi có thể nói rằng hắn sẽ mãi mãi không thể nghiên cứu ra được, nếu hắn có thể nghiên cứu ra thì tôi sẽ cởi truồng chạy trước mặt các phóng viên. Tôi nói được làm được, bình luận này lưu tại nơi đây làm chứng, chúng ta rửa mắt mong đợi."
Nhóm cư dân mạng khi đối diện với tình huống này đều biểu thị có chút kinh ngạc, họ không biết phải đáp lại như thế nào.
"Chuyện này mấy người tính thế nào? Mẹ nó tôi chắc chắn đứng về phía Lâm đại sư, tôi không muốn bị vả mặt thêm lần nào nữa!"
"Lầu trên, lời này của anh cũng chính là lời mà khảm đến trong tâm của tôi, nhưng mấu chốt là Lâm đại sư cũng nói chính mình không hiểu, như vậy thì làm sao có thể nghiên cứu ra chân tay giả hoàn mỹ được chứ?"
"Đừng nói mấy thứ này với tôi, tôi không nghe, không biết gì hết. Tôi chính là tin tưởng Lâm đại sư trăm phần trăm, không cần biết có thể hay không thì tôi đều cảm thấy nó có khả năng!"
"Lần này tôi bảo trì trung lập, không phát biểu câu nào."
"Tôi vẫn nhấn like cho Lâm đại sư, mỗi lần nói chuyện này tôi đều cảm giác đau trứng rất dữ dội. Tin tưởng Lâm đại sư thì lương tâm cắn rứt, nhưng nếu không tin Lâm đại sư thì mặt tôi luôn cảm thấy có chút đau, tựa như từng bị vả mặt."
"Không nói nữa, tiếp tục quan sát tình huống, bây giờ mấy chuyên gia kia đều chất vấn Lâm đại sư trên Weibo nên chúng ta nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể xúc động."
Đối với mấy chuyện này, nguyên bản cư dân mạng rất là tin tưởng Lâm đại sư, bởi vì theo họ nghĩ thì Lâm đại sư là một người sẽ luôn sáng tạo kỳ tích, nhưng lần này lại làm họ có chút tuyệt vọng.
Chính miệng Lâm đại sư đã nói bản thân không hiểu, như vậy họ còn có thể nói gì nữa đây?
Thậm chí có mấy công ty làm chân tay giả có chút chuyên môn cũng đã ra mặt lên tiếng, phát biểu cách nhìn của mình đối với chuyện này. Bọn họ có một đoàn đội lớn mạnh đang nghiên cứu chế tạo chân tay giả, nào có đơn giản như một người nói thế này.
Tại phố Vân Lý.
Triệu Chung Dương bất đắc dĩ nói: "Anh Lâm, anh xem tình huống bây giờ trên Weibo đi, giống như không ai tin tưởng anh cả!"
Lâm Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều, nói: "Không tin thì không tin thôi, tôi cũng không cần bọn họ tin tưởng, họ muốn nói sao cũng được."
Điền Thần Côn suy tính một hồi, nói: "Theo tôi thấy thì lúc đó không nên công bố thông tin trên Weibo làm gì, cậu nhìn tình huống bây giờ xem, nếu như không lấy ra một chút thành tích nào thì sao người khác có thể tin tưởng được?"
Lâm Phàm cười cười, ngược lại không thể những thứ này trong lòng. Đối với tình huống trên Weibo, hắn đều cảm thấy đây đều là cố ý đùa người, trước tiên cứ để bọn hắn nhảy nhót đi, chuyện đặc sắc còn ở phía sau nên không cần phải gấp.
"Ông chủ, cho một phần bánh kếp!"
Lúc này người dân thành thị đều đã tới, mỗi ngày họ đều đến đúng giờ để mua bánh kếp, đối với những chuyện trên mạng họ đều không thèm để ý đến.
Đã ăn qua bánh kếp của Lâm đại sư thì đều tín nhiệm hắn hoàn toàn, tục xưng fan cuồng cũng không phải nói quá.
Nhưng mà lần này trong lòng họ có chút không biết phải làm sao, luôn cảm thấy ông chủ nhỏ lần này chơi có hơi lớn rồi, tuy rằng giả ngầu không mất tiền nhưng cũng không thể làm bừa như vậy được!
"Đến đây, đến đây!" Lâm Phàm dọn dẹp một chút rồi đeo tạp dề lên, bản thân hắn dựa vào bán bánh mà lập nghiệp, cũng đã thành một nhà bán bánh kếp lâu năm trong phố Vân Lý, cảm giác thế này vẫn rất tốt.
Một người đàn ông trung niên sau khi nhận lấy số chờ tò mò hỏi: "Ông chủ, mỗi ngày cậu chỉ bán mười phần bánh kếp có thể kiếm được bao nhiêu chứ?”
Lâm Phàm không dừng động tác trên tay nói: "Không kiếm được bao nhiêu tiền cả, ngay cả tiền nguyên liệu cũng chẳng đủ."