Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1876 - Chương 1876 - Ngửi Một Cái 10 Đồng

Chương 1876 - Ngửi một cái 10 đồng
Chương 1876 - Ngửi một cái 10 đồng

Chương 1876: Ngửi một cái 10 đồng

"Tôi cũng thấy vậy, mỗi ngày mười phần cũng chỉ được năm trăm, cộng thêm coi bói cũng không đủ được. Thực ra mà nói nếu mỗi ngày cậu bán một trăm phần thì khẳng định có thể phát tài." Người đàn ông trung niên nói.

"Nếu như tôi có tay nghề như của ông chủ đây thì dù có liều mạng tôi cũng muốn làm cả ngày."

Một người phụ nữ ở phía sau lại cho rằng gã ta nói không đúng, phản bác: "Lời này của anh không đúng rồi, nếu ông chủ nhỏ muốn kiếm tiền thì sẽ không đi bán bánh kếp đâu, anh xem cậu ấy bây giờ có danh khí lớn như vậy, chỉ tính tài khoản trên Weibo dù có là nhận quảng cáo thôi cũng kiếm được không biết bao nhiêu tiền rồi."

Lâm Phàm cười nói: "Nếu mỗi ngày anh đều bán nhiều như vậy thì làm sao có thể cảm nhận được niềm vui sinh hoạt được nữa chứ?"

Người đàn ông trung niên cười nói: "Niềm vui cuộc sống không phải là kiếm được nhiều tiền sao?"

Lâm Phàm lắc đầu đáp: "Tôi không cảm thấy như vậy, thú vui của cuộc sống này chính là hưởng thụ sinh hoạt, mỗi ngày mười phần bánh kếp là việc mà tôi thích làm. Thế nhưng tôi cũng thích làm rất nhiều việc khác. Vậy nên làm người đừng chỉ một lòng suy nghĩ kiếm tiền, phải nghĩ đến những việc thú vị khác nữa."

Người đàn ông muốn nói gì đó nhưng suy nghĩ một lát rồi lại thôi.

Ông ta không cho rằng như vậy, cảm giác ông chủ nhỏ có chút lãng phí, nếu như hắn có thể làm bánh kếp ăn ngon như thế thì chắc chắn hắn sẽ điên cuồng bán bánh. Sau đó mở cửa tiệm lớn hơn để bán nhiều hơn, kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Mấy người dân phía sau hét lên.

"Chúng tôi chỉ hy vọng mỗi ngày ông chủ nhỏ bán mười phần bánh thôi, mỗi ngày xếp hàng cũng là một niềm vui nho nhỏ rồi."

"Đúng vậy, sao phải để ông chủ nhỏ vất vả làm gì, cậu ấy còn nhiều việc khác cần hoàn thành mà, bên phía viện mồ côi vẫn còn cần chăm sóc bọn trẻ nữa."

"Hôm nay vận may không tệ, xếp hàng ở trên. Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng này tôi được đứng ở đầu hàng đó. Tôi vui đến mức phải khoe lên vòng bạn bè mới được, cảm giác như trúng một giải thưởng lớn, cả một ngày đều cảm thấy vui vẻ vô cùng."

Đối với những người dân xung quanh mà nói thì chuyện mỗi ngày chỉ bán mười phần bánh kếp ngay từ đầu họ cũng không đồng ý, thế nhưng giờ lại cảm thấy như vậy cũng không sao, ngược lại còn thấy có chút thú vị.

Mỗi ngày đều tới xếp hàng, trong lúc chờ đợi thì tâm sự với bạn bè hàng xóm xếp hàng xung quanh là một lựa chọn không tồi.

Bình thường họ lúc nào cũng vội vàng như cún, nào có thời khắc nhẹ nhõm bình tĩnh như vậy.

Một phần lại một phần bánh kếp nối đuôi ra lò.

"Ồ, anh không phải là người đầu cơ sao, sao lại xếp hàng?" Lâm Phàm nhìn người đàn ông trước mặt lập tức nở nụ cười, nói: "Hôm nay may mắn thật đó!"

Người đầu cơ cười: "Lâm đại sư, này cũng là vì sinh hoạt thôi, mỗi ngày đều thử vận may, không nghĩ đến hôm nay lại may mắn đến vậy."

"Không đi bệnh viện xếp hàng lấy số sao?" Lâm Phàm cười hỏi.

Người đầu cơ nghe xong lập tức khoát tay: "Không có, tôi chưa từng làm mấy chuyện thất đức như vậy, tôi chỉ bán mỗi vé hòa nhạc cùng tiệm bánh kếp bên này của cậu thôi."

Lâm Phàm cười, nhanh chóng chuẩn bị tốt một phần bánh giao cho đối phương, đồng thời cũng thu về năm mươi đồng.

“Bánh của anh xong rồi đây.”

Người đàn ông đưa tay lấy bánh, tâm trạng vô cùng tốt, nói to: “Đi qua không nên bỏ lỡ, bánh kếp của ông chủ nhỏ ngửi một cái mười đồng. Thời gian chỉ có 10 phút, một lát nữa tôi phải giao bánh cho khách hàng rồi.”

Một số người đợi mãi vẫn chưa mua được bánh kếp vẫn là có phần nhớ mong hương vị của bánh.

“Tôi muốn!”

“Tôi cũng bỏ mười đồng để ngửi một cái.”

Giọng nói này vang lên đã hấp dẫn không ít người tới.

Người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh gặm bánh với vẻ mặt hưởng thụ vừa cười nói: “Ông chủ nhỏ xem kìa, người ta còn biết làm ăn hơn cậu nữa đấy.”

Lâm Phàm cười nói: “Cũng là vì sinh hoạt thôi, chỉ cần không làm chuyện gì thất đức thì tay nghề làm bánh này tôi cũng rất tình nguyện bán cho hắn.”

“Ông chủ à, sao cậu nhìn ra anh ta là người tốt được vậy?”

Lâm Phàm chỉ chỉ đôi mắt: “Dùng một mắt này nhìn thấu, anh tin không?”

“Ha ha ha!” Người đàn ông lập tức nở nụ cười, gật đầu nói: “ Tin! Ông chủ nhỏ nói gì tôi cũng tin!”

Bên trong cửa hàng.

Lâm Phàm rảnh rỗi nghịch điện thoại đồng thời hắn cũng suy nghĩ về những dự định tương lai của viện mồ côi.

Hắn tính toán tiếp tục đưa một vài thứ nhưng tạm thời còn chưa nghĩ ra nên đề cử thứ gì, sau đó cũng không nghĩ nhiều. Trước tiên cứ như vậy đã, sau này nghĩ thêm được cái gì sẽ thực hiện sau.

Mấy ngày sau.

Tình hình trên Internet không vì Lâm Phàm mai danh ẩn tích mà giảm nhiệt độ, ngược lại càng ngày càng tăng cao, điều này nhất thời làm Lâm Phàm có chút hoang mang.

Thậm chí một số nhân vật lớn trong ngành chân tay giả cũng đứng ra lên tiếng.

“Đối với mấy người ngoài nghề như Lâm đại sư mà nói thì có lẽ không biết trong một cái chân tay giả nhỏ bé này ẩn chứa bao nhiêu tri thức, cũng không biết giải mã mỗi một kiến thức đó thì cần sự cố gắng cực khổ của bao nhiêu người. Cho nên đối với người không hiểu biết gì mà nói thì họ chỉ nghĩ nó chỉ đơn giản như vậy.” Một vị chuyên gia về tay chân giả nói.

Tuy rằng không phẫn nộ mắng chửi Lâm Phàm nhưng trong từng lời nói đều toát ra sự khinh bỉ.

Bình Luận (0)
Comment