Chương 1887: Chốt giá bán
Khi Vương Minh Dương gặp mặt bí thư Trần, sau khi xem xong tất cả tư liệu cùng văn kiện bí thư Trần rất coi trọng. Đồng thời khi biết được đây là do Lâm đại sư nghiên cứu ra, bí thư Trần cũng rất kinh ngạc.
Lần trước gặp mặt Lâm đại sư cũng là vì chuyện miếng đất xây dựng toà chung cư, nhưng không ngờ rằng mới chưa bao lâu vậy mà lại có chuyện này.
Hơn nữa trong mắt ông ta, đây thực sự là chuyện rất tốt.
Nghĩ đến Lâm đại sư vậy mà lại đồng ý cùng chính phủ hợp tác, cùng hợp sức để quảng bá và sản xuất chuyện này, ông ta cũng không biết nên nói cái gì.
Ông ta gặp qua rất nhiều người.
Nhưng trước giờ chưa từng gặp qua có người lại muốn giao tài sản bên người mình cho người khác.
Sau khi Vương Minh Dương nói ra ý của Lâm Phàm, bí thư Trần lập tức gật đầu. Chỉ cần có thể duy trì hoạt động sản xuất, phương diện giá cả ông ta cũng sẽ không có yêu cầu gì nhiều, cứ theo ý của Lâm đại sư là được.
Lại qua thêm mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm say mê nghiên cứu không thể tự kiềm chế, cảm giác càng ngày càng quen tay, thao tác cơ khí cực kỳ thành thạo. Đồng thời, Vương Minh Dương cũng mang đến tin tốt.
Đã đạt được hợp tác ban đầu với chính phủ, đồng thời về phương diện giá cả cũng nói chuyện xong.
Khi Vương Minh Dương lấy thành phẩm ra cho mọi người quan sát thì trong mắt những lãnh đạo nghĩ rằng chân tay giả hoàn mỹ này có lẽ giá sẽ rất đắt, ít nhất cũng mấy chục ngàn trở lên. Thế nhưng khi biết giá cả chỉ có hơn hai nghìn đồng thì hoàn toàn sửng sốt.
Đây rõ ràng là chuyện không thể nào.
Lúc đó có một vị lãnh đạo đề nghị giá cả nên điều chỉnh lên tầm mười nghìn, nhưng khi giá này vừa mới đưa ra thì bị Vương Minh Dương từ chối. Anh ta nghe theo lời người anh em của mình nên giá cả chắc chắn phải đặt ở mức thấp nhất. Vị lãnh đạo này vừa mở miệng đã ra giá mười nghìn, cái này mẹ nó quá trâu bò, cũng không hiểu sao có thể nói ra được.
Mà khiến cho Vương Minh Dương ngạc nhiên chính là các lãnh đạo khác vậy mà cũng đồng ý với cái giá này, họ cho rằng giá tiền này rất là phù hợp. Dù sao trong mắt bọn họ thì chân tay giả hoàn mỹ thế này quả thực là rất lợi hại, cao cấp hơn nhiều so với các sản phẩm trên thị trường.
Thậm chí là cao cấp đến mức khiến người ta không dám tin.
Có điều khi Vương Minh Dương nói ra cái giá cuối cùng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
“Ba nghìn.”
Cái này theo bọn họ nghĩ, ba nghìn này cũng quá là rẻ. Thậm chí làm cho người ta có chút không thể chấp nhận được.
Vương Minh Dương trực tiếp tiết lộ, nghiên cứu lần này là do Lâm đại sư nghiên cứu ra, mục đích chính không phải là để kiếm tiền. Nếu như không thể chấp nhận, vậy chỉ có thể tự bọn họ đầu tư nghiên cứu phát triển rồi đưa ra thị trường.
Nhưng bí thư Trần đập bàn tại chỗ, lập tức quyết định cứ dựa theo ý của Lâm đại sư để tiến hành nghiên cứu và phát triển đầu tư. Đồng thời đối với vấn đề của những công ty chân tay giả trên thị trường thì giải quyết như nào cũng tiến hành thảo luận.
Dù sao thì nếu chân tay giả công nghệ cao này xuất hiện, sẽ tác động cực lớn đối với những công ty này.
Nhưng không có cách nào, đây là tiến bộ nên nhất định sẽ có vấn đề phải đối mặt.
Phố Vân Lý!
Lâm Phàm tinh thần sảng khoái, trải qua khoảng thời gian nỗ lực này hắn đã hoàn toàn chữa khỏi vết thương lòng cho tất cả những đứa trẻ khuyết tật của viện phúc lợi. Loại cảm giác này không cần nói cũng biết quá sướng rồi.
Khi đến cửa hàng, bọn người Điền Thần Côn nhìn thấy Lâm Phàm thì giống như gặp được nhân vật nổi tiếng, ai nấy đều kích động không biết nên nói cái gì.
“Tên nhóc cậu cuối cùng cũng quay lại rồi, nếu như cậu không quay lại, tôi còn tưởng cậu say mê nghiên cứu không thể tự kiềm chế.”
Triệu Chung Dương, Ngô U Lan cũng vây quanh, bọn họ đối với chuyện anh Lâm làm cũng là phục sát đất, đều không biết nên thể hiện như thế nào, chỉ có thể khen ngợi thực sự quá lợi hại.
“Ha ha, còn không phải là do bận làm chuyện lớn hay sao?” Lâm Phàm cười nói: “Sao nào, nhìn biểu cảm của mọi người thì có lẽ cũng đều biết chuyện chân tay giả hoàn mỹ rồi à?”
Triệu Chung Dương gật đầu nói: “Vâng, đều biết rồi, bọn em còn cố ý đến viện phúc lợi thăm một chút, chân tay giả hoàn mỹ này cũng quá là lợi hại đi thôi. Mặc quần áo vào vậy mà lại không nhìn ra đây là đang đeo chân tay giả luôn đó.”
Lâm Phàm cười nói: “Đương nhiên rồi, cậu cũng không xem rốt cuộc là ai ra tay, có điều chuyện này còn chưa kết thúc. Bên phía viện phúc lợi tôi đã giải quyết rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người giống như những đứa trẻ này. Vậy nên, gần đây tôi để Vương Minh Vương đi nói chuyện với chính phủ, tiến hành quảng bá chuyện này, tôi nghĩ không lâu nữa sẽ có thể xuất hiện trên thị trường.”
“Cái này cũng quá lợi hại rồi đó.” Triệu Chung Dương cảm thán nói. Đồng thời theo như cậu ta thấy, nếu như quảng bá chuyện này ra ngoài thì những công ty sản xuất chân tay giả trên thị trường sợ rằng sẽ phải dẹp tiệm mất.
Có điều chuyện này nếu đã hợp tác với chính phủ, vậy chắc chắn chính phủ cũng sẽ không để cho những công ty kia chịu đả kích, hẳn là sẽ có những phương án hỗ trợ.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không phải là chuyện của bọn họ, mà là chuyện của chính phủ.