Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1886 - Chương 1886 - Nhóm Điền Thần Côn Đi Xem Thành Quả

Chương 1886 - Nhóm Điền Thần Côn đi xem thành quả
Chương 1886 - Nhóm Điền Thần Côn đi xem thành quả

Chương 1886: Nhóm Điền Thần Côn đi xem thành quả

Trong phòng thí nghiệm, Lâm Phàm đang chuẩn bị bọc da cho một bộ chân tay giả, cười nói: “Chắc chắn thành công, cậu cũng không nhìn xem tôi là ai. Nếu như chuyện này còn không thành công thì không phải là uổng công tôi lăn lộn bấy lâu nay sao?”

“Thành công rồi?” Triệu Chung Dương kinh ngạc, giọng điệu cũng đột nhiên cao lên, dường như là không dám tin.

Lâm Phàm: “Thật, còn có thể lừa cậu sao, không có chuyện gì nữa thì tắt máy nhé, bên này tôi vẫn còn vài bộ chân tay giả nữa cần làm. Đợi ổn định một chút thì tôi sẽ về.”

Bây giờ hắn đang rất bận rộn, trong thời gian hai ngày này có không ít đứa trẻ của viện phúc lợi đã hồi phục lại. Mặc dù không phải là chân tay thật nhưng lại làm cho những đứa trẻ kia có thể hành động lại như người bình thường.”

“Vâng, bọn em ở cửa hàng đợi anh.”

Cúp máy.

Phố Vân Lý!

Ngô U Lan lập tức xông tới: “Sao rồi? Anh Lâm thành công không?”

Triệu Chung Dương gật đầu: “Ừm, thành công rồi, nghe giọng điệu trong điện thoại chắc chắn là không có vấn đề gì, có điều chính là em không biết tình huống cụ thể là như thế nào.”

Điền Thần Côn ở bên cạnh nói: “Các người bị ngốc rồi à, còn ở đây đợi làm cái gì, nếu muốn biết chuyện là như nào thì cứ trực tiếp đến viện phúc lợi không phải là biết được rồi sao?”

“Đúng nha.” Triệu Chung Dương phản ứng lại, nhìn Thần Côn không ngừng cảm thán: “Thần Côn, IQ này của ông cũng được đấy, chuyện này cũng có thể nghĩ ra. Đi, bây giờ chúng ta đến viện phúc lợi xem sao.”

“Được.” Ngô U Lam bây giờ đối với chuyện này cũng vô cùng tò mò, cũng không biết tình huống cụ thể là như thế nào.

Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

Đám người Ngô U Lan xuất hiện.

“Sao mọi người lại đến đây?” Hàn Lục nhìn thấy người đến tò mò hỏi.

“Chúng tôi đến để xem một chút.” Triệu Chung Dương nói.

Nghe thấy chuyện này Hàn Lục lập tức nở nụ cười: “Xem cũng được, Lâm đại sư thực sự quá lợi hại, chuyện này không phục không được. Đi, dẫn mọi người đi xem tình huống mới nhất của bọn trẻ.”

Cho dù đã qua một hai ngày rồi nhưng nhắc đến chuyện này anh ta vẫn rất vui trong lòng.

Mập mạp dẫn tiểu Mỹ Mỹ chơi đùa trong sân, chạy như điên, hơn nữa những đứa trẻ khác cũng đang chạy điên cuồng như thế.

Ngô U Lan sững sờ: “Có cái gì khác nhau sao?”

Hàn Lục chỉ một vài đứa trẻ: “Mọi người còn chưa nhìn ra sao? Vấn đề của những đứa trẻ này?”

“Vấn đề?”

Mọi người đều trợn trừng mắt lớn mắt nhỏ, trong lúc nhất thời thật đúng là không nhìn ra bất cứ vấn đề gì: “Sao vậy, những đứa trẻ này có vấn đề gì, nhìn không ra?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy những đứa trẻ này chạy rất vui vẻ, có điều chạy điên cuồng như vậy thì không tốt, dễ va vào nhau.” Điền Thần Côn gật đầu, ông ta không biết Hàn Lục dẫn bọn họ đến nhìn những đứa trẻ này là vì cái gì.

Hàn Lục cười nói: “Mọi người thực sự không nhìn ra sao?”

“Không.” Mọi người lắc đầu, sau đó Điền Thần Côn giật mình kinh hãi dường như không dám tin nói: “Anh đừng nói với tôi, những đứa trẻ này, chúng...”

Nhìn ánh mắt khiếp sợ thậm chí không dám tin của đối phương, Hàn Lục gật đầu nói: “Ừm, ông đoán đúng rồi đó, những đứa trẻ này trước đây đều có thương tật, nhưng bây giờ chính là bởi vì đã lắp chân tay giả hoàn mỹ mà Lâm đại sư nghiên cứu ra, vậy nên chúng mới có thể vui vẻ chạy nhảy như vậy, không nhìn ra đúng không.”

“Thực sự đừng nói là ông, cho dù là tôi nếu như không biết chuyện này thì tôi cũng không nhìn ra được.”

“Con mẹ nó, thế này mà là chân giả? Cái này với người bình thường không có khác biệt gì mấy, quá linh hoạt. Chân tay giả này thế mà cũng có thể làm được như thế.” Triệu Chung Dương trợn tròn mắt, thực sự không dám tin.

“Tiểu Mỹ Mỹ qua đây.” Hàn Lục nhìn tiểu nha đầu bên cạnh nhóc mập mạp gọi một tiếng.

Mập mạp nắm tay tiểu Mỹ Mỹ chạy đến chỗ Hàn Lục.

“Chú Hàn.” Mập mạp và tiểu Mỹ Mỹ đồng thanh nói.

“Mập mạp, nhìn thấy ông sao không gọi hả?” Điền Thần Côn nhìn thấy mập mạp thì nhéo mặt cậu bé hỏi.

“Hi hi.” Tiểu mập cười: “Chào ông nội Điền.”

Triệu Chung Dương bước lên, xắn quần của tiểu Mỹ Mỹ lên, khi nhìn thấy tình huống này không khỏi ngây ngẩn: “Đây cũng là lợi hại quá rồi.”

Điền thần Côn cũng nhìn qua, khi thấy khớp nối quá linh hoạt giống y hệt người bình thường, không thể không nói thực sự rất đáng sợ.

Hàn Lục cười nói: “Nói đúng hơn là do Lâm đại sư lợi hại.”

Bên phía chính phủ.

Vương Minh Dương bắt đầu chủ động bận rộn với chuyện này, lãnh đạo bình thường anh ta sẽ không tìm bởi vì tìm cũng không có tác dụng gì. Mà phải đi tìm lãnh đạo lớn nhất của Thượng Hải.

Anh ta đã quay video còn có một ít thủ tục để thương lượng chuyện này.

Mà khi anh ta nhắc đến chuyện này cùng với một vài lãnh đạo vậy mà lại có người không tin, cảm thấy Vương Minh Dương này là đang bốc phét, hoặc là đang lừa gạt.

Vậy nên vẫn luôn không nhận được nhiều sự xem trọng.

Bởi vậy, lần này anh ta đi tìm lãnh đạo lớn của Thượng Hải. Đối với chuyện này anh ta hy vọng có thể có một phương án hợp tác tốt. Hơn nữa theo ý người anh em của mình thì về phương diện giá cả, tuyệt đối sẽ không được quá cao.

Bình Luận (0)
Comment