Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1885 - Chương 1885 - Kiếm Tiền Chỉ Là Phụ

Chương 1885 - Kiếm tiền chỉ là phụ
Chương 1885 - Kiếm tiền chỉ là phụ

Chương 1885: Kiếm tiền chỉ là phụ

“Tình huống bây giờ, tôi cảm thấy vẫn nên mau chóng trở về tiếp tục làm nhiều một chút. Làm xong cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi trước đã.” Lâm Phàm cười nói, hắn đã nghe được, ở phía xa truyền đến tiếng cười, còn có cả tiếng vỗ tay.

Các giáo viên của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn chắc là cũng đã biết chuyện này rồi.

Đối với chân tay giả hoàn mỹ này tỏ ra rất thán phục.

Vương Minh Dương gật đầu nói: “Vậy được, vậy tôi đến chỗ chính phủ bên kia nói sơ bộ một chút, nếu muốn hợp tác nhất định là thành lập công ty riêng. Thế nhưng lợi nhuận trong này quá lớn vậy nên tôi sẽ nghiêm túc kiểm soát, đồng thời trên hợp đồng tôi cũng sẽ chú ý nhiều hơn.”

“Ừm, chuyện này giao cho anh thì tôi yên tâm rồi.” Lâm Phàm cười nói, hắn biết Vương Minh Dương nói là có ý gì.

Tham nhũng gì đó chắc chắn có tồn tại, nhưng phải xem đối phương có năng lực này hay không.

Viện trưởng Hoàng đối với chuyện làm ăn này cũng không quan tâm, nhưng thấy Lâm đại sư lại muốn quay về tiếp tục nghiên cứu, cũng lo lắng nói: “Lâm đại sư, anh không về nghỉ ngơi cho tốt đi sao?”

Lâm Phàm xua tay: “Không cần nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần này của tôi đang rất tốt.”

Hàn Lục vô cùng bội phục Lâm đại sư, trong mắt anh ta mặc dù Lâm đại sư không lớn tuổi nhưng thực sự quá thần kỳ. Có đôi khi không phải là tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không tin, trên thế giới này vậy mà lại có người như vậy.

Trên Weibo.

“Ôi chao, nhiều ngày như vậy rồi mà Lâm đại sư vẫn chưa xuất hiện, sẽ không thực sự vô vọng rồi chứ?”

“Tôi thấy rất có khả năng là vô vọng rồi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, các anh xem Lâm đại sư biến mất lâu như vậy, bây giờ không có chút tin tức nào. Tôi thấy khoác lác kiểu này cũng to quá đi, vậy mới nói, con người có lúc thực sự không thể tự tin quá mức.”

“Tên họ Lâm này, có lẽ đã đi trốn rồi, có lẽ muốn chờ tin tức này lặng xuống thì mới lộ mặt. Nhưng tôi nói cho các anh biết, đây là chuyện không thể nào, bây giờ tôi ngày nào cũng canh chừng ở đây, ngày nào cũng chửi để cho chuyện này vẫn hot.”

“Con mẹ nó, đám người các anh, tôi tin tưởng Lâm đại sư, nhà các anh nghiên cứu đồ vài ngày có thể nghiên cứu ra được sao?”

“Không sai, lầu trên nói đúng. Lâm đại sư có thể nghiên cứu ra, nhất định là nghiên cứu ra, tôi tuyệt đối tin tưởng.”

“Nếu như Lâm đại sư có thể nghiên cứu ra, vậy thì thật là quá tốt rồi, con tôi năm nay mười bảy tuổi vì một vụ tai nạn xe mà bị cắt cụt chi. Bây giờ mỗi ngày đều nằm ở nhà cũng không ra ngoài, tôi nhìn thấy vậy cũng khó chịu trong lòng.”

“Chồng tôi khi làm việc, bị bỏng cũng phải cắt chi, bây giờ, haizz… chỉ hy vọng Lâm đại sư có thể thành công.”

Trên mạng rất nhiều người quan tâm đến chuyện này, bọn họ có người trong nhà xảy ra chuyện không may như vậy. Cho nên nhìn thấy Lâm đại sư đăng như vậy trên Weibo, trong lòng bọn họ lập tức có chút hy vọng.

Mà có người ôm tín nhiệm Lâm đại sư, vẫn luôn ở đây ủng hộ.

Một vài chuyên gia chân tay giả thỉnh thoảng nhảy ra đăng một hai câu bình luận, đối với chuyện này trừ khi đánh chết bọn họ nếu không tuyệt đối sẽ không tin.

Nhất là bây giờ nhiều ngày như vậy trôi qua rồi mà không có một chút tin tức nào, còn có thể để ai tin được đây.

Thậm chí cũng không có đội ngũ chuyên nghiệp, muốn làm ra thứ này hoàn toàn là làm trò cười cho thiên hạ, khiến cười ta cười rụng cả răng.

Bây giờ, Lâm Phàm vùi đầu vào phòng nghiên cứu tiếp tục chế tạo.

Vương Minh Dương chuẩn bị dẫn tiểu Mỹ Mỹ đi cùng đến chính phủ bên kia để thương lượng một chút, cùng nhau quảng bá hạng mục lần này.

Kiếm tiền là thứ yếu, theo ý người anh em của mình thì đây coi như là làm công ích.

Hai ngày sau!

Lâm Phàm ở trong phòng thí nghiệm, vẫn đang nghiên cứu một bộ chân tay giả hoàn mỹ, cuối cùng cho ra thành phẩm. Mặc dù tốc độ rất chậm nhưng để giải quyết được chuyện bọn trẻ ở viện phúc lợi Nam Sơn thì không có bất kỳ vấn đề gì.

Ting ting!

Nghe điện thoại.

“Anh Lâm, tình hình thế nào rồi?” Trong điện thoại Triệu Chung Dương vội vàng hỏi. Cậu ta không biết tình huống bây giờ là gì, anh Lâm cũng mấy ngày rồi không có về phố Vân Lý, mới đầu cậu ta không dám gọi điện thoại sợ làm ảnh hưởng đến anh Lâm.

Nhưng thời gian trôi qua, thêm vào đó là sự thúc giục của những người khác trong cửa hàng thế là cậu ta cũng gọi điện thoại qua.

“Rất tốt.”

Triệu Chung Dương nói: “Anh Lâm, vậy là thành công rồi sao?”

Cậu ta không nói quá trực tiếp, nếu như anh Lâm không trả lời vấn đề này vậy cậu ta cũng sẽ không hỏi nữa, có điều đối với cậu ta thì nếu như chuyện này không thành công, với anh Lâm mà nói đó là ảnh hưởng rất lớn.

Dù sao chuyện này trên mạng cũng vẫn còn ở đó, rất nhiều người đều đang đợi xem chuyện cười lần này.

Đối với những người kia, cậu ta thực sự là bất đắc dĩ, một nhóm rảnh rỗi sinh nông nổi thích gây sự, chỉ muốn chế giễu người khác.

Bình Luận (0)
Comment