Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1884 - Chương 1884 - Kế Hoạch Sản Xuất

Chương 1884 - Kế hoạch sản xuất
Chương 1884 - Kế hoạch sản xuất

Chương 1884: Kế hoạch sản xuất

Hắn nói những thứ này, thực sự chính bản thân hắn cũng không hiểu. Thế nhưng bách khoa toàn thư nói chính là như vậy, hơn nữa kiến thức trong tâm trí cũng là như thế.

Tiên tiến, tốt hơn những bộ chân tay giả trên thị trường rất nhiều.

“Lâm đại sư, vậy chắc cái này đắt lắm.” Viện trưởng Hoàng hỏi, bà ta biết Lâm đại sư nghiên cứu phát minh ra cái này chính là muốn giải quyết vấn đề của những đứa trẻ này. Thế nhưng mà thứ lợi hại như vậy thì giá cả chắc chắn sẽ rất đắt.

Lâm Phàm cười lắc đầu: “Không đắt, một bộ này chi phí cũng chỉ hơn hai nghìn một chút.”

Viện trưởng Hoàng nghe thấy lời này lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả thực là không đắt. Có điều cho dù là đắt bọn họ cũng muốn cho bọn nhỏ hồi phục lại.

“Tiểu Mỹ Mỹ.” Đúng lúc này nhóc mập mạp xuất hiện, khi nhìn thấy tiểu Mỹ Mỹ đứng ở đó thì lập tức chạy băng băng đến.

“A! Anh mập mạp đến, con không thể để mông trần được.” Tiểu Mỹ Mỹ nhìn thấy nhóc mập mạp chạy đến lập tức kéo quần lên: “Bà viện trưởng, chú Lâm, con muốn đi cùng anh mập mạp chơi.”

Mập mạp chạy đến, nước mũi lòng thòng thế là lau một cái rồi nói: “Tiểu Mỹ Mỹ, em có thể đi lại rồi.”

“Ừm, chú Lâm giúp tôi chữa khỏi rồi.” Tiểu Mỹ Mỹ vui vẻ nói.

“Vậy thì thật tốt quá rồi, sau này, em có thể cùng anh đi chơi ở những chỗ khác rồi.” Nhóc mập mạp vui vẻ nói.

“Đi đi, hai đứa cứ đi chơi đi.” Lâm Phàm xua tay để hai đứa nhóc nhanh chóng rời đi.

Nhìn hai đứa trẻ rời đi, trên mặt Lâm Phàm cũng lộ ra nụ cười. Cuộc sống như vậy đúng thật là không tệ, nhất là tiểu Mỹ Mỹ, bây giờ cũng có thể chạy băng băng cùng mập mạp, sau này mập mạp này chắc chắc phải cảm tạ mình thật tốt mới được.

“Lâm đại sư.” Vẻ mặt viện trưởng Hoàng cũng mang theo nụ cười, nhưng ngược lại đang nghĩ tới một chuyện: “Chân tay giả hoàn mỹ bây giờ có thể phổ cập ra cho mọi người không?”

Lâm Phàm cười nói: “Đương nhiên là có thể, bây giờ tôi để tiểu Mỹ Mỹ đeo chân giả lên chính là để xem tình huống như thế nào. Bây giờ xem ra tất cả đều rất tốt.”

Hàn Lục sinh sống ở đây hòa cùng một nhịp với những đứa trẻ, nên cũng có để ý đến những đứa trẻ khuyết tật trong viện phúc lợi. Bây giờ thấy Lâm đại sư nghiên cứu ra chân tay giả hoàn mỹ, tảng đá trong lòng này của anh ta cũng buông xuống được rồi.

Mặc dù đây không phải là chân tay thực sự, thế nhưng nhìn thấy tình huống vừa rồi trong lòng anh ta cũng vô cùng vui vẻ. Bởi vì từ bên ngoài nhìn vào căn bản là không nhìn ra chân giả này hoàn toàn giống như chân thật.

“Lâm đại sư, vậy bước tiếp theo là anh định làm gì?” Hàn Lục hỏi, thậm chí có chút khẩn chương muốn nhìn thấy những đứa trẻ khuyết tật ở viện phúc lợi phục hồi bình thường. Có thể chạy lại như người bình thường, giống người bình thường dùng tay cầm đũa.

Anh ta cho rằng cảnh này có thể phải đến sau này mới thấy được, nhưng bây giờ xem ra đã được thực hiện trong tay Lâm đại sư, điều này làm cho anh ta rất hưng phấn, rất kích động.

“Bước tiếp theo là để Vương Minh Dương thành lập công ty riêng hợp tác với chính phủ.” Lâm Phàm nói.

“Vậy anh thì sao?” Hàn Lục hỏi giống như ngây ngốc, Lâm đại sư nghiên cứu ra cái này chính là đang tạo phúc cho những người khuyết tật.

Lâm Phàm cười nói: “Tôi á, tôi vẫn nên trở về phố Vân Lý thôi.”

Hắn đương nhiên biết Hàn Lục muốn nói cái gì, có điều hắn vốn không để ý những thứ này.

Trên toàn quốc tổng cổng có hơn tám mươi triệu người khuyết tật, mà trong đó khuyết tật tứ chi cũng có một hai mươi triệu người, phân bố rất rộng. Hơn nữa số người khuyết tật trên toàn thế giới càng không biết có bao nhiêu.

Vậy nên nói, loại chuyện này nếu như là ai có thể nghiên cứu ra chân tay giả dẫn đầu thị trường, chắc chắn có thể độc quyền.

Trở thành người giàu có đương nhiên không phải là vấn đề.

“Minh Vương, chuyện này anh tự giải quyết đi, tôi không tán gẫu nữa.” Lâm đại sư nói, chuyện liên lạc với chính phủ giao cho Vương Minh Dương đi giải quyết, hắn cũng không muốn để ý tới.

Vương Minh Dương gật đầu: “Vậy giá bán thì như nào?”

“Giá bán? Đủ để trả tiền lương cho công nhân là được, giá vốn cũng chỉ hơn hai nghìn, còn muốn bán giá trên trời sao? Chính phủ bên kia anh đi đàm phán, nếu như bên đó cảm thấy bán quá rẻ thì không hợp tác nữa, sau này xem như là làm công ích đi.” Lâm Phàm nói.

Vương Minh Dương gật đầu nói: “Tôi là sợ chuyện này dẫn đến tình huống không tốt, công ty chân tay giả trên thị trường rất nhiều. Nếu như chúng ta bán giá thấp như vậy tôi sợ bọn họ sẽ kháng nghị, hơn nữa sẽ dẫn đến một loạt chuyện không hay.”

Lâm Phàm cười nói: “Đó là lý do mà tôi muốn anh hợp tác với chính phủ, các người cứ tuỳ ý giải quyết. Hợp tác cũng được mà thu mua cũng được, chuyện này không liên quan đến tôi nữa. Đúng rồi, đi đăng ký ngay lập tức đi, đỡ phải gặp người có ý đồ xấu.”

“Ừm, yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi giải quyết là được.”

Vương Minh Dương gật đầu, trong lòng biết nên làm thế nào.

Anh ta cũng biết người anh em của mình có ý gì, trong lòng cũng có tính toán.

Bình Luận (0)
Comment