Chương 1883: Bà ơi, mông cháu lạnh
“Ồ.” Tiểu Mỹ Mỹ chạy băng băng vô cùng thích thú, cho dù chạy đến vã cả mồ hôi cũng vui vẻ không biết mệt mỏi.
Vương Minh Dương nghĩ đến tình huống trên mạng: “Tôi nói này người anh em, chuyện trên mạng phải làm sao?”
Lâm Phàm cười nói: “Trước tiên không cần phải vội, ở đây tôi vẫn còn chuyện khác vẫn chưa giải quyết xong, có điều phải trông kỹ chỗ này vào, tất cả gia tài của chúng ta đều ở đây đó.”
“Ha ha ha!” Vương Minh Dương cười lên: “Yên tâm đi, để ở đây ai dám đến trộm chứ. Nếu mà trộm thì chính là phạm phải chuyện lớn rồi.”
Lâm Phàm cũng không thèm để ý chút nào những thứ này, cho dù là bị người khác trộm mất cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn nghiên cứu ra cái này vốn không phải là dùng để kiếm tiền, mà là để cho tất cả những người khuyết tật đều có thể giống như người bình thường.
Thư ký vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào đôi chân của cô bé, cô ta rất muốn nhìn ra cái chân giả này có chỗ nào khác thường hay không. Thế nhưng thật đáng tiếc, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra một chút tình huống khác thường nào.
Ngược lại, đôi chân này giống y hệt với người bình thường, vô cùng linh hoạt.
Cô ta nghĩ mãi mà không hiểu được, Lâm đại sư rốt cuộc còn biết bao nhiêu thứ nữa, thậm chí thứ này cũng có thể nghiên cứu ra.
Còn có cái gì mà hắn không biết hay không.
Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.
Mọi người đều đang chờ đợi, viện trưởng Hoàng đi tới đi lui. Bà ta biết tiểu Mỹ Mỹ được tập đoàn Đông Hán đón đến cho Lâm đại sư nghiên cứu chân tay giả hoàn mỹ. Thế nhưng vẫn không biết chân tay giả hoàn mỹ này rốt cuộc là như thế nào, có phải là thực sự thành công hay không.
Hàn Lục nói: “Viện trưởng Hoàng, tin Lâm đại sư đi, anh ta nhất định có thể làm được.”
“Ừm, tôi cũng tin nhưng chuyện này khiến tôi không thể bình tĩnh. Nếu như thành công, vậy đối với những đứa trẻ mà nói thì thực sự là chuyện đáng vui mừng.”
Viện trưởng Hoàng mong chờ nói, bây giờ trong viện phúc lợi vẫn còn rất nhiều đứa trẻ bị tàn tật.
Ở trong viện phúc lợi, những đứa trẻ này cũng sẽ không cảm thấy có gì đó không ổn. Thế nhưng bà ấy sợ tương lai khi những đứa trẻ này bước vào xã hội thì sẽ phải chịu ánh mắt kinh thường của người khác.
Nếu như chân tay giả hoàn mỹ của Lâm đại sư thực sự có thể nghiên cứu ra, như vậy thì quả thật quá tốt.
Có điều bà ta không biết chân tay giả hoàn mỹ này rốt cuộc có gì khác so với những thứ trên thị trường.
Nếu như không có khác biệt lớn vậy sợ rằng cũng không được.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng của viện trưởng Hoàng lại lo lắng.
Đúng vào lúc này, điện thoại của viện trưởng Hoàng kêu lên. Sau khi nghe điện thoại, biểu cảm của viện trưởng Hoàng có thay đổi rồi sau đó cúp máy.
“Đi, Lâm đại sư bọn họ đến rồi.”
Nghe thấy lời này, Hàn Lục cũng lập tức đứng lên, các giáo viên khác cũng vậy, vội vàng chạy ra phía cửa lớn.
Lâm đại sư tới rồi, bọn họ không biết tình huống cụ thể như thế nào, chỉ hy vọng thực sự có thể thành công, có thể đạt đến trình độ tuyệt mỹ nhất trong lòng bọn họ.
Một chiếc xe con dừng lại.
Lâm Phàm xuống xe, mở cửa xe phía sau: “Nào, tự xuống xe đi, sau đó chúng ta đến viện phúc lợi.”
Tiểu Mỹ Mỹ vui vẻ gật đầu, sau đó từ trên xe bước xuống không có một chút khác thường nào. Đối với tiểu Mỹ Mỹ mà nói, đôi chân này giống như chính là được sinh ra cho mình, không có bất kỳ khác biệt gì.
Phía xa xa.
Viện trưởng Hoàng bọn họ nhìn thấy thân hình bé nhỏ chạy băng băng về hướng viện phúc lợi, chạy vô cùng lưu loát, vô cùng vui vẻ.
Hàn Lục ngây cả người: “Viện trưởng Hoàng, cái này giống như nhìn không ra có bất kỳ khác thường nào.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Đi, chúng ta mau chóng qua đó.”
Khi nhìn thấy tiểu Mỹ Mỹ vui vẻ chạy băng băng, bọn họ đã hoàn toàn ngây người, từ tư thế chạy băng băng này căn bản không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, giống hệt như là người bình thường.
“Bà viện trưởng.”
Tiểu Mỹ Mỹ nhìn thấy bóng dáng người bên kia cũng vui vẻ hét lên.
Rất nhanh tiểu Mỹ Mỹ chạy tới trước mặt viện trưởng Hoàng, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, hiển nhiên là rất vui vẻ, rất hưng phấn.
“Mau cho bà xem nào.” Viện trưởng Hoàng vội vàng nói, sau đó cởi quần của tiểu Mỹ Mỹ ra. Khi nhìn thấy bộ chi giả hoàn mỹ này cũng ngây người.
Tiểu Mỹ Mỹ: “Bà ơi, mông cháu lạnh.”
Viện trưởng Hoàng dùng tay sờ đôi chân, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, không có bất cứ thứ kim loại nào bị lộ ra bên ngoài. Mặc dù mặt ngoài không phải là da thật nhưng cảm giác chạm vào cũng rất mềm mại. Hơn nữa chỗ nối liền chỉ có một khe hở rất nhỏ, rất nhỏ nếu như không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.
Lâm Phàm đi đến nói: “Viện trưởng Hoàng, bà thấy có được không?”
“Được, đâu chỉ là được thực sự là quá được.” Viện trưởng Hoàng kích động nước mắt cũng sắp trào ra, bà ta không ngờ rằng sẽ như này, vậy mà thực sự hoàn mỹ như vậy.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống nói: “Viện trưởng Hoàng, chân giả hoàn mỹ này thực sự rất tốt. Sau này cũng không cần phải lấy ra, cho dù là tắm gội cả người ngâm vào bồn tắm cũng không có bất kỳ chuyện gì. Hơn nữa còn có thể căn cứ vào sự trưởng thành của tiểu Mỹ Mỹ mà sẽ lớn dần lên, có cùng tỉ lệ với cơ thể bình thường.”