Chương 1882: Con có thể chạy được rồi
Những vật liệu cấu tạo thành này thực sự dùng rất tốt, mà những vật liệu này thực ra cũng không đáng giá, đáng giá nhất chính là công nghệ cốt lõi bên trong nó.
Chân giả hoàn mỹ bắt đầu liên kết, ở trong đó có thần kinh cảm ứng, có thể căn cứ vào tín hiệu của não phản hồi lại, tạo ra phản ứng.
Đồng thời còn có thần kinh phản ứng.
Tất cả những thứ này, Lâm Phàm không hiểu nhưng hắn hiểu nguyên lý trong đó, đây cũng chính là sự kinh khủng của bách khoa toàn thư.
“Nào, cử động một chút thử xem.” Lâm Phàm bế tiểu Mỹ Mỹ từ trên xe lăn xuống, sau đó đỡ lấy cô bé nói: “Cảm giác có thể cử động được không?”
“Chú Lâm, con cảm thấy có một chút.” Đây là lần đầu tiên tiểu Mỹ Mỹ đứng trên mặt đất, nhưng bộ chân giả hoàn mỹ tạm thời vẫn chưa động đậy. Có điều dưới sự nỗ lực của tiểu Mỹ Mỹ vậy mà nó đã chậm rãi cử động. Mặc dù vẫn còn chưa quá thuần thục nhưng đó là chứng minh sản phẩm đã thành công.
“Chú Lâm, con có thể cử động rồi.” Tiểu Mỹ Mỹ nhất thời vui vẻ hét lên.
Trên mặt Lâm Phàm nở ra nụ cười mãn nguyện, có chút hưng phấn không nói lên lời: “Tiểu Mỹ Mỹ đừng vội, cố gắng một thời gian. Đây là chân của con, sau này con cũng có thể chạy băng băng như những bạn bè khác, có thể đi bất cứ nơi nào mà con muốn.”
“Vâng.” Tiểu Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn mặt đất, có chút căng thẳng, có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên cường nỗ lực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bên ngoài.
Vương Minh Dương lo lắng đi vòng vòng, anh ta không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vốn anh ta không thèm để ý đến những thứ này, nhưng khi ngày đầu tiên đến phòng thí nghiệm anh ta lại cũng có chút căng thẳng.
Hai tay siết chặt miệng luôn niệm chú.
“Thành công, nhất định phải thành công.”
Thư kí đứng bên cạnh cũng có chút căng thẳng, hy vọng Lâm đại sư có thể tạo ra kỳ tích. Nhưng cô ta không biết kỳ tích này có thể xảy ra hay không, cửa lớn vẫn đóng chặt bên trong, mang theo niềm hy vọng của mọi người.
Đúng vào lúc này, mật khẩu cửa được bấm, cửa mở ra.
Vương Minh Dương lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở nơi đó.
“Người anh em, sao rồi?”
Lâm Phàm mặt không chút thay đổi, không có bất kỳ câu trả lời nào chắc chắn, biểu cảm giống như không thành công vậy.
Vẻ mặt Vương Minh Dương vốn tràn đầy ý cười nhưng khi nhìn thấy biểu cảm này của Lâm Phàm cũng dần dần có chút tiêu tan. Sau đó vỗ vai Lâm Phàm, nở nụ cười an ủi.
“Người anh em không sao, thất bại thì thất bại, cuộc đời này còn có thể có ai không có thời khắc thất bại chứ. Đi, chúng ta đi uống rượu, còn nghĩ đến những chuyện này làm cái gì, chúng ta không cần để ý những chuyện này.”
Anh ta biết, người anh em của mình thất bại rồi. Nghĩ đến tình huống trên mạng, anh ta tự hỏi rốt cuộc nên giải thích như thế nào. Có lẽ phải nói với bên Weibo một chút, nhờ họ giúp che đậy những bình luận này.
Có điều người ta có lẽ chưa chắc đã chịu nể mặt, nhưng dẫu sao thì cũng nhất định phải áp chế chuyện này.
“Chú Lâm, con có thể chạy được rồi, chú Lâm...”
Đúng vào lúc này, một cô bé dễ thương nhào tới rất vui vẻ túm lấy áo của Lâm Phàm.
Vương Minh Dương cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang đứng trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi. Đây không phải là tiểu nha đầu trước đây bọn họ từng bế vào sao, nhưng bây giờ.
“Đây là...”
Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương, vẻ mặt tươi cười: “Tôi nói này người anh em, anh đang nói cái gì vậy hả?”
“Con mẹ nó!” Vương Minh Dương cũng không để ý xung quanh có người hay không, trực tiếp bộc phát sự thô tục: “Người anh em, cậu đây là muốn hù chết tôi hả, cậu thực sự thành công rồi sao?”
Lâm Phàm không để ý đến Vương Minh Dương, mà xoa đầu tiểu Mỹ Mỹ: “Chút nữa chúng ta cứ như vậy đi về viện phúc lợi, có được không nào?”
“Được ạ.” Tiểu Mỹ Mỹ gật đầu, rất hưng phấn: “Con có thể đi được rồi, sau này con cũng có thể đi cùng anh mập mạp rồi.”
Thư kí đứng sau Vương Minh Dương nhìn thấy chuyện trước mắt, cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.
Điều này dưới cái nhìn của cô ta, thực sự là chuyện khiến cho người ta không dám tin.
Ngay từ đầu cô ta đối với nha đầu này rất thương cảm, tuổi nhỏ như thế vậy mà thiếu đi những thứ này. Thế nhưng bây giờ cũng là quá thần kỳ rồi, quả thực kinh khủng đến vô cùng.
Hơn nữa nhìn tình huống này, bộ chân giả hoàn mỹ này giống như chân thật vậy, không hề có chút rào cản nào, rất linh hoạt.
Chuyện này… chuyện này.
“Thế nào?” Lâm đại sư cười hỏi, đối với chân giả hoàn mỹ này hắn rất hài lòng, bách khoa toàn thư quả nhiên đủ mạnh mẽ.
“Được.”
Vương Minh Dương gật đầu, anh ta không biết nên nói cái gì nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng sẽ không tin những chuyện này.
Trong phòng thí nghiệm, tiểu Mỹ Mỹ vui vẻ chạy băng băng, trước đó đứng còn không vững nhưng sau đó đã rất thuần thục, khiến cho tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.
“Tiểu Mỹ Mỹ đi thôi, chúng ta về viện phúc lợi, để mọi người nhìn kỹ một chút.” Lâm Phàm cười nói. Bây giờ hắn cũng không thể chờ được nữa, muốn dẫn người về viện phúc lợi.
Sợ rằng viện trưởng Hoàng và mọi người vẫn còn đang chờ.