Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1881 - Chương 1881 - Thử Nghiệm Sản Phẩm

Chương 1881 - Thử nghiệm sản phẩm
Chương 1881 - Thử nghiệm sản phẩm

Chương 1881: Thử nghiệm sản phẩm

"Tôi nói này..." Vương Minh Dương lớn tiếng nói, nhưng khi vừa nhìn thấy một đống tay chân giả được bày trên bàn thì hoàn toàn ngây ngẩn, biểu tình trên mặt tựa như vừa gặp ma vậy.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Những tay chân giả không có bất cứ vật gì điều khiển nhưng lại bắt đầu chuyển động.

"Anh đi vào đây làm gì thế, mau đi ra ngoài đi, tôi vẫn còn chưa chuẩn bị xong đâu." Lâm Phàm nhìn thấy Vương Minh Dương đi vào lập tức lo lắng, nhanh chóng xua tay nói.

"Tôi, tôi..." Vương Minh Dương còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Phàm đẩy ra ngoài.

"Được rồi, tôi đi, nhưng tôi nói này, ít nhất thì cậu cũng phải ăn cơm tôi mang vào chứ."

Vương Minh Dương đứng ở cửa hô lên nhưng đáp lại chỉ có tiếng đóng cửa mà thôi.

Nhưng mà lúc này trong đầu anh ta chỉ toàn là những đồ vật vừa được nhìn thấy.

"Không thể nào, cậu ấy thật sự có thể nghiên cứu ra được ư?"

"Nhưng mà tốc độ này cũng nhanh quá rồi đó!"

Kỳ thật anh ta không biết là Lâm Phàm căn bản không phải mới đắt đầu nghiên cứu, bản thân hắn đã nghiên cứu xong lâu rồi, giờ chỉ còn trực tiếp chế tạo sản phẩm mà thôi.

Lại thêm một ngày nữa trôi qua.

Cư dân mạng phát hiện mấy ngày nay Lâm đại sư không hề xuất hiện nữa.

Mấy người xếp hàng chờ mua bánh kếp tại phố Vân Lý khi được cho biết là ông chủ nhỏ đi đến phòng nghiên cứu rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện thì tất cả đều có chút hoang mang.

"Tin tức mới nhất đây, ông chủ nhỏ thật sự không còn ở phố Vân Lý, xem ra là đi nghiên cứu thật rồi. Theo tôi thấy thì sợ là phải chờ thêm một thời gian nữa mới được."

Có người chụp lại cảnh này đăng lên trên Weibo.

Tập đoàn Đông Hán.

Vương Minh Dương cùng mấy người đàn ông lực lưỡng đã đưa một cô bé tàn tật từ viện mồ côi Nam Sơn đến, còn có cả một chiếc xe lăn.

Nguyên nhân mọi việc là do sáng sớm hôm nay Lâm Phàm gọi điện thoại đến đưa ra yêu cầu này, giống như là chuẩn bị làm thí nghiệm. Nếu như thử nghiệm này thành công vậy thì cũng đại biểu thí nghiệm của hắn thật sự đã thành công.

Nhưng mà Vương Minh Dương vẫn còn có chút nghĩ không thông chính là.

Cái tốc độ này, mẹ nó thật sự cũng nhanh quá rồi!

Trong phòng thí nghiệm.

Bé gái ngồi trên xe lăn nhìn thấy Lâm Phàm đương nhiên lộ ra vẻ rất là vui vẻ: “Chú Lâm, chú đang làm gì vậy?”

Ánh mắt ngây thơ của cô bé nhìn tình huống xung quanh, cô bé cảm thấy rất tò mò với những thứ này, mỗi một thứ trong mắt cô bé đều là đồ vật rất mới mẻ.

Có điều nguyên nhân bởi vì đôi chân này, cô bé không cách nào giống như những bạn nhỏ khác muốn đi đâu thì có thể đi đó, mỗi lần muốn đi đâu cũng cần phải có người khác hỗ trợ.

Nhưng cô bé có trái tim vui vẻ, rất thích tất cả mọi thứ hiện tại. Bởi vì có rất nhiều bạn nhỏ làm bạn với cô bé.

Đặc biệt là chú Hàn và viện trưởng viện phúc lợi, còn cả các cô giáo đều vô cùng thương yêu bọn họ, chuyện này khiến cô bé cảm thấy rất hạnh phúc.

Mặc dù chú Lâm không thường xuyên làm bạn với bọn chúng, nhưng các bạn nhỏ trong viện phúc lợi đều biết, chú Lâm là đang kiếm tiền ở bên ngoài để mua đồ ăn ngon cho bọn chúng, để cho bọn chúng có cuộc sống hạnh phúc.

“Tiểu Mỹ Mỹ, cháu có muốn chạy được không?” Lâm Phàm ngồi xổm xuống, xoa đầu tiểu nha đầu trước mặt nói.

Đây chính là tiểu nha đầu mà tên nhóc mập mạp thích nhất, Lâm Phàm nhớ đến mỗi ngày mập mạp đều đẩy xe lăn dẫn tiểu Mỹ Mỹ đi khắp nơi nhìn cảnh sắc của viện phúc lợi. Hắn phát hiện tên nhóc mập mạp này rất có thiên phú, cũng là cậu bé rất tốt.

“Chạy sao?” Tiểu Mỹ Mỹ có chút mong chờ, nhưng nhìn chân của mình nói: “Chú Lâm, con thực sự có thể chạy được sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lâm Phàm cười nói: “Có chú Lâm ở đây, còn có thể có chuyện gì không thể chứ?”

Hắn nhất định phải để lại hình tượng rực rỡ của mình trong lòng những bạn nhỏ này.

Đối với những đứa trẻ khuyết tật này, hắn thực sự vẫn luôn mong đợi bách khoa toàn thư có thể cho hắn có kiến thức liên quan tới phương diện này.

Thế nên hiện tại rất tốt, tất cả đều đã thành hiện thực, bách khoa toàn thư thực sự là đủ năng lực cho hắn làm được như vậy.

Bây giờ phòng thí nghiệm thành công, sản phẩm cũng đã phát triển thành công.

Đương nhiên, hắn cũng không thể chỉ nghĩ đến viện phúc lợi. Dù sao bên ngoài vẫn còn rất nhiều, rất nhiều người tàn tật. Đối với khiếm khuyết cơ thể, có người thì cam chịu, có người thì lạc quan.

Nhưng nếu như có thể có được một bộ chân tay giả hoàn mỹ thay thế, vậy thì còn không tốt hơn sao.

Có thể leo núi, có thể chạy bộ, còn có thể xuống nước bơi lội. Còn có bao nhiêu chuyện đáng mong chờ như vậy.

“Chú Lâm, con muốn.” Tiểu Mỹ Mỹ nói to.

“Được, đợi một chút.” Lâm Phàm cười, nhanh chóng cầm một bộ chân giả hoàn mỹ đến. Chân giả này có thể tự động cảm ứng, có thể tiến hành co duỗi, cũng có thể không ngừng phát triển cùng với cơ thể người sử dụng. Có thể nói, mua một lần dùng cả đời cũng không sai.

Trừ khi là nó bị hỏng ở nơi nào đó mới cần thay bộ mới, nếu không chỉ cần một bộ chân này là có thể làm bạn cả đời với người dùng.

Bình Luận (0)
Comment