Chương 1880: Muốn tu tiên luôn hay sao?
Có đôi khi các cô cũng bàn tán buôn chuyện với nhau về chuyện quan hệ giữa Vương tổng và Lâm đại sư rốt cuộc là như thế nào, không phải là loại quan hệ kia đó chứ?!!!
Nhưng mà về sau các cô cũng không nói nữa, bởi vì đây căn bản là chuyện không có khả năng, có lẽ đây chính là tình thương mến thương trong truyền thuyết.
Vương Minh Dương nhìn cửa lớn đang đóng chặt, khẽ cười một cái rồi trực tiếp rời đi.
Chuyện còn lại không thuộc về phần quản lý của anh ta nữa, mà là chuyện của chú em nhà mình, anh ta có muốn cũng không thể giúp đỡ thêm gì cả.
Trên Internet.
Thời gian trôi qua đã nhiều ngày nhưng vẫn có không ít cư dân mạng còn đang thảo luận về chuyện này, Lâm đại sư phát Weibo nói phòng thí nghiệm đã hoàn thành, chuẩn bị nghiên cứu ra tay chân giả hoàn mỹ.
"Chuyện này..."
"Tôi không biết phải nói gì nữa, Lâm đại sư đúng là không chết không ngừng mà."
"Kỳ thật tôi vẫn luôn tin tưởng Lâm đại sư, dù sao cũng đã có phòng thí nghiệm, vậy thì chờ đợi thêm chút nữa đi, nói không chừng anh ấy có thể thành công đó."
"Vậy mà mấy người cũng tin sao?"
"Đương nhiên là tin tưởng rồi, tôi theo dõi Weibo của Lâm đại sư từ lúc anh ấy mới bắt đầu khởi bước. Một mực quan tâm để ý đến tận bây giờ, đã chứng kiến rất nhiều chuyện mọi người cho là không thể nào nhưng cuối cùng dưới sự thần kỳ của Lâm đại sư đều xảy ra. Vậy cho nên tôi rất tin tưởng anh ấy."
Những dân mạng một mực chú ý theo dõi Lâm Phàm đều lựa chọn tin tưởng hắn, thậm chí họ còn có chút chờ mong, không biết rốt cuộc L đại sư sẽ tạo ra đồ vật trông như thế nào.
Mà mấy vị chuyên gia tay chân giả thì không một ai ngó ngàng gì đến chuyện này, thật là chỉ giỏi lòe người, không thú vị gì cả.
Thậm chí họ còn không muốn mắng hắn nữa, cảm giác như mắng đối phương chính là đang lãng phí thời gian quý báu của mình.
Tại một công ty chuyên sản xuất tay chân giả nào đó.
Mấy nhân viên đang công tác trong dây chuyền sản xuất vừa làm vừa thảo luận.
"Anh đã xem tin tức trên Weibo chưa?"
"Có tin gì mới à?"
"Chính là Lâm đại sư, anh ta đăng trên Weibo nói rằng đang nghiên cứu tay chân giả hoàn mỹ đấy."
"Thôi đi, mấy lời nhảm nhí như thế mà anh cũng tin sao?"
"Xuỵt! Đừng nói chuyện nữa, tổ trưởng đến kìa."
Đề tài này đang vô cùng hot trên mạng, vô số người đều vào thảo luận vấn đề này.
Đối với họ thì Lâm đại sư tựa như một quả bom vậy, nổ một phát khiến bọn họ đều hoang mang.
"Haizz, sau khi Lâm đại sư đăng xong cái Weibo này thì lại biến mất không thấy người đâu nữa, tại sao không nói tiếp diễn biến đằng sau vậy, tốt nhất là phát trực tiếp luôn đi chứ."
"Anh bị ngốc à? Bây giờ Lâm đại sư đang dốc lòng nghiên cứu, làm gì có thời gian để quan tâm mấy thứ này nữa chứ!"
"Phát trực tiếp chính là đang làm ảnh hưởng đến nghiên cứu đấy, cho nên chúng ta cứ đợi thêm chút nữa đi."
Lúc này tại phố Vân Lý.
Ngô U Lan cũng rất lo lắng hỏi: "Mọi người nói xem anh Lâm có thể thành công không?"
Điền Thần Côn ngồi ở cửa hút thuốc, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Có thể."
Triệu Chung Dương sững sờ: "Thần côn, sao ông có thể khẳng định như vậy?"
"Ha ha." Điền Thần Côn cười nói: "Vậy cậu nói tôi nghe xem, cậu thấy có gì mà hắn không thể làm chưa?"
"Ông nói cũng đúng." Triệu Chung Dương suy nghĩ một lúc thì cảm thấy đúng thế thật, gần như không có gì mà anh Lâm không thể làm.
Trong phòng nghiên cứu.
Lâm Phàm đang bận rộn làm thí nghiệm, nếu như có người khác ở đây nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ kinh ngạc vô cùng. Bởi vì các thao tác của hắn thật sự là rất nhẹ nhàng, bình tĩnh, tựa như dạo chơi vậy.
Hắn tin tưởng tri thức của bách khoa toàn thư, cũng như có một niềm tin rằng sản phẩm mình tạo ra không giống với những thứ đang được lưu hành trên thị trường. Hơn nữa giá cả mấy thứ này không cao, chỉ cần mấy ngàn đồng là đã có thể nhận được tay hoặc chân giả hoàn mỹ rồi.
Ngày hôm sau!
Một ngày một đêm trôi qua.
Vương Minh Dương vừa đến công ty đã lập tức kéo thư ký lại hỏi: "Lâm đại sư đã đi ra ngoài chưa?"
Thư ký lắc đầu đáp: "Vẫn chưa, từ sau khi Lâm đại sư đi vào trong đó đến giờ ngài ấy vẫn chưa từng bước ra."
"Vậy đồ ăn thì sao?" Vương Minh Dương hỏi thêm lần nữa, đừng nói là Lâm Phàm không ra thì đồ ăn cũng không đưa vào luôn đấy.
Thư ký đáp: "Tôi đã mang đồ ăn lên, nhưng gõ cửa thì bên trong không để ý, sau đó tôi đã đặt thức ăn ở ngoài cửa."
"Fxxx, chẳng lẽ chú em này muốn nghịch thiên sao? Mau đi lên xem nào, tôi muốn xem rốt cuộc là tình hình thế nào rồi?” Vương Minh Dương có chút không rõ người anh em của mình đến tột cùng là muốn làm gì nữa, dù có nghiên cứu đến nghiện thì cũng phải đi ra ngoài ăn một bữa cơm hoặc là đi tản bộ một chút chứ!
Nhưng sau khi đi lên trên tầng thì anh ta nhìn thấy đồ ăn vẫn còn y nguyên ở ngoài cửa.
"Ôi, cậu ta đây là muốn tu tiên luôn hay sao vậy?" Vương Minh Dương có chút bất đắc dĩ, sau đó nhập mật mã vào cửa.
Khi anh ta đi vào thì đã nhìn thấy một bóng người bận rộn bên trong vẫn còn đang gõ phím lạch cạch.