Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1896 - Chương 1896 - Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Chương 1896 - Nhiệm vụ hoàn thành
Chương 1896 - Nhiệm vụ hoàn thành

Chương 1896: Nhiệm vụ hoàn thành

Đối với chuyện công khai kỹ thuật, vấn đề này ông ta cũng đã nghĩ qua rồi. Thế nhưng đây là chuyện không thực tế, tiền trong nước thì có thể không kiếm, nhưng đối mặt với nước ngoài, đây chính là một câu chuyện khác.

Vương Minh Dương ngược lại không để ý chút nào chuyện này, anh ta chỉ muốn sản xuất cho tốt là được.

Có điều đối với Vương Minh Dương mà nói, gần đây anh ta cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại.

Các đối tượng từng hợp tác đều gọi điện đến hỏi thăm, mục đích chính là hỏi xem có thể đầu tư hợp tác hay không, nhưng mà đều bị anh ta thẳng thừng từ chối.

Hiện tại phương án hợp tác với chính phủ đã xong rồi, không cần người khác đầu tư, hơn nữa nếu để nhiều người đầu tư thì tính chất công việc sẽ khác.

Làm sao có thể bảo đảm một thời gian sau sẽ không có thay đổi nào xảy ra. Liệu họ có còn cam kết theo nguyên tắc ban đầu nữa không?

Ngô Vân Cương ở thủ đô xa xôi cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm, giọng điệu còn biểu hiện ra vẻ ngưỡng mộ.

Điều này khiến Vương Minh Dương có chút đắc ý nho nhỏ, dù sao đây cũng là sự tin tưởng của người anh em dành cho mình, chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể giao cho anh ta xử lý.

Chuyện này chính là mở ra cho anh ta một con đường mới.

Trò chuyện với nhau một lúc thì Ngô Vân Cương cũng tắt máy, ông ta cũng biết ý tưởng của Lâm đại sư vậy nên cũng không nói gì nhiều.

Nhưng đối với ba nghìn một bộ chân tay giả hoàn mỹ, ông ta cũng thật lòng cảm thấy không thể chịu được. Bán giá rẻ như vậy, có cảm giác sản phẩm quá rẻ tiền.

Đúng lúc này, Vương Minh Dương nhìn thấy Weibo mới nhất của người anh em vừa đăng, cũng không khỏi sững sờ.

Lâm Phàm: “Người dân khu vực vùng núi, một năm thu nhập không đủ mười nghìn có thể nhận một bộ chân tay giả miễn phí. Lời này là do tôi nói, nếu như có người thu tiền thì hãy gọi điện thoại cho tôi, bảo đảm sẽ được giải quyết, chắc không có khó khăn đâu. @Chính phủ Thượng Hải, @Tập đoàn Đông Hán.”

Khi Weibo này phát ta ngay lập tức gây ra tiếng vang lớn.

Đối với những cư dân mạng mà nói, bọn họ cảm thấy Lâm đại sư này thực sự quá bá đạo.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lâm đại sư căn bản không có ý nghĩ muốn kiếm tiền. Nếu không cũng sẽ không bán sản phẩm với giá rẻ như vậy, cũng sẽ không đăng tin Weibo này.

Vương Minh Dương lập tức gọi điện thoại qua: “Tôi nói này người anh em, lời cậu vừa nói ra quả thật là ghê gớm đó nha.”

Lâm Phàm cười nói: “Sao nào, như vậy không được sao.”

Vương Minh Dương: “Sao có thể không được chứ, cậu đã nói ra rồi thì tôi còn có thể đánh vào mặt cậu sao. Yên tâm, chuyện này tôi đã thương lượng xong với bí thư Trần rồi, chắc chắn sẽ đưa ra phúc lợi như vậy, có điều bây giờ cậu nói miễn phí rồi thì chắc chắn là miễn phí thôi.”

Lâm Phàm: “Vậy là đúng rồi, một số người ở vùng núi cả năm thu nhập cũng không chắc là có thể đủ mười nghìn, bỏ ra ba nghìn mua sản phẩm vậy không phải là quá đắt rồi sao?”

“Được, được, cậu là đại ca, cậu nói cái gì thì là cái đó.”

Chuyện sau đó hắn cũng không để ở trong lòng, cứ để Vương Minh Dương cùng bí thư Trần đi giải quyết là được.

Hắn chỉ cần nhìn qua một chút thôi.

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm đợi ở trong tiệm, trong khoảng thời gian này bình luận trên weibo rất hot. Kể từ khi chân tay giả xuất hiện thì những vị chuyên gia trong ngành đều ngậm miệng.

Lần trước có một vị chuyên gia nói nếu sản phẩm của Lâm đại sư thành công thì sẽ livestream cởi truồng chạy ngoài đường, thế nhưng lúc này weibo của vị này đã khoá lại, dường như là bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy.

Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ đã đến.

“Nhiệm vụ chân tay giả đã hoàn thành.”

Bây giờ hắn đã không còn rung động với âm thanh hoàn thành nhiệm vụ này, dù sao thì hiện tại hắn cảm giác mình giống như cái gì cũng làm được, có thể mở ra hay không mở ra nhiệm vụ đều không sao cả.

Chỉ là nếu như có thứ gì đó đang chờ đợi mình hoàn thành thì cảm giác này có lẽ cũng không tệ.

“Mở ra trang hai mươi… Hai mươi… Hai mươi…”

Lâm Phàm ngây người, có chút sửng sốt, mẹ nó vậy mà thực sự mở ra. Thế nhưng tại sao nó lại đột nhiên tạm dừng như vậy, chắc sẽ không phải là hàng dởm đâu nhỉ.

Đột nhiên, tiếng nhắc nhở từ bách khoa toàn thư đến.

“Mở ra nhiều kiến thức hơn nữa có ích lợi gì, lưu manh thì không cần kiến thức…”

“Tuyên bố nhiệm vụ: Khiến cuộc sống trở nên viên mãn, mở ra siêu kiến thức của bách khoa toàn thư.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm bách khoa +100.”

Điểm bách khoa: 10.250.

Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, có chút không hiểu ý của bách khoa toàn thư đến cùng là gì, còn có nhiệm vụ này là cái gì?

Thật sự là vô cùng khó hiểu.

“Mày đang kỳ thị lưu manh đấy à?” Lâm Phàm có cảm giác bị châm chọc, cảm giác cái thứ này đang trào phúng chính mình. Bằng không làm sao có thể không mở cho mình nhiệm vụ kiến thức mới.

Nhưng ý nghĩa của việc khiến cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn rốt cuộc là có ý gì, thật đúng là làm cho người ta khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment