Chương 1897: Đến lúc kết hôn rồi
“Quên đi, nếu xem không hiểu thì không để ý nữa.”
Hắn suy nghĩ lại, dù sao bây giờ đối với nhiệm vụ thức hắn cũng không còn khát khao như trước nữa.
Hiện tại như vậy cũng rất tốt rồi, hưởng thụ cuộc sống, làm một vài điều gì đó thú vị, vậy thì cuộc sống liền trở nên thú vị hơn rồi.
Tuy nhiên cái bách khoa toàn thư này vậy mà xem hắn như một tên lưu manh, nhìn không vừa mắt, hiển nhiên cũng là đang quan tâm đến cuộc sống của mình.
“Anh Lâm, anh sao vậy?” Ngô U Lan tò mò dò hỏi, cô ấy phát hiện vẻ mặt của anh Lâm có gì đó thay đổi, nhưng cụ thể không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm xua tay: “Không có việc gì, chỉ là vừa mới nghĩ một việc mà thôi, cho nên có chút nhập tâm.”
“À” Ngô U Lan bán tín bán nghi, nhưng ngẫm lại gần đây cũng không xảy ra chuyện gì nên cũng tin lời anh Lâm nói.
Mà lúc này, Ngô U Lan lại nhớ tới một việc: “Anh Lâm, chuyện anh nói chúng ta đi du lịch em đã chọn xong rồi.”
“Ồ, đi du lịch ở đâu đấy?” Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Hào Giang” Ngô U Lan vừa cười vừa nói.
“Hả!?”.Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Ngô U Lan: “Nghĩ gì mà lại đi Hào Giang vậy?”
Nơi đó hắn đã đi qua một lần, ngược lại không muốn đi qua lần thứ hai.
Ngô U Lan cười yếu ớt: “Em và Vân Tuyết Dao đã kết bạn với nhau, khoảng thời gian gần đây chúng em đã trở thành bạn bè nên cô ấy biết chuyện chúng ta sắp đi du lịch, cật lực mời chúng ta tới chỗ cô ấy chơi.”
“Này, mấy người muốn đi Hào Giang à.”
Đúng lúc này, không biết Liễu Nhiếp xuất hiện từ nơi nào, thân hình cô cao gầy đứng ở cửa che khuất ánh mặt trời .
“Ôi trời, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây rồi, không ngờ giám đốc Liễu của chúng ta lại xuất quỷ nhập thần lại đến phố Vân Lý này.”
Lâm Phàm nhìn thấy Liễu Nhiếp, nhất thời có cảm giác sợ ngây người, cảm giác chuyện này đúng là không có khoa học.
Liễu Nhiếp khẽ liếc Lâm Phàm nói: “Sao thế, tôi không thể đến phố Vân Lý à?”
“Chị Liễu.” Ngô U Lan thấy Liễu Nhiếp thì lập tức đi lên cười hì hì kéo cánh tay Liễu Nhiếp giống như là bạn thân.
“Nếu mấy người đi Hào Giang thì tôi cũng sẽ đi cùng một chuyến.” Liễu Nhiếp mở miệng nói.
Lâm Phàm cảm giác chuyện này thật kỳ lạ: “Tại sao cô lại muốn đi cùng?”
Liễu Nhiếp bất đắc dĩ nói: “Không có gì, ông già tôi muốn tới đây, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy. Chắc lần này lại ép tôi đi xem mắt, thật sự là đáng ghét, cho nên tôi muốn đi ra ngoài giải sầu.”
Ngô U Lan cười nói: “Thật ra không chỉ chị Liễu muốn đi, em còn gọi cho Hoán Nguyệt nữa.”
Hắn không nghĩ tới Ngô U Lan vậy mà kêu nhiều người như vậy, xem ra lần đi du lịch này khá là thú vị đấy.
“Vậy được, đông người cũng vui hơn một chút, chuẩn bị khi nào xuất phát?” Lâm Phàm tò mò hỏi.
“Ngày mốt.” Ngô U Lan nói, vẻ mặt tươi cười rõ ràng là rất vui vẻ, dường như là muốn đi ra ngoài du lịch, có một loại vui vẻ nói không thể nói ra.
“Được rồi, vậy thì ngày mốt.” Lâm Phàm suy nghĩ, dù sao cũng không có chuyện gì, vậy thì ngày mốt xuất phát cũng tốt.
“Ừm, nếu đã quyết định rồi vậy ngày mốt tôi lại đến tìm hai người, đi trước đây.” Liễu Nhiếp đạp giày cao gót, vẫy tay với moi người rồi lái xe rời khỏi phố Vân Lý.
Điền Thần Côn cười hì hì nói: “Thật tốt quá, làm nhân viên lâu như vậy cuối cùng cũng có thể đi du lịch rồi.”
Triệu Chung Dương cũng tươi cười: “Lần này đi ra ngoài tôi sẽ không làm chuyện gì hết, chỉ phát sóng trực tiếp cho mọi người xem thôi.”
Buổi tối.
Lâm Phàm cùng Vương Minh Dương hẹn một chỗ, hai người uống bia ăn thịt xiên nướng.
Vương Minh Dương nghe nói như thế lập tức sững sờ: “Con mẹ nó, sao cậu lại chọn thời gian lúc này, lúc này làm sao tôi đi được chứ?”
Lâm Phàm bất đắc dĩ nhún vai nói: “Không có cách nào khác, anh chỉ có thể ở nhà thôi.”
“Người anh em, không phải tôi nói cậu chứ, cậu vậy mà không báo trước cho tôi biết, bây giờ công việc thật sự rất bận rộn. Thế mà các cậu lại muốn đi du lịch, tôi thật là đáng thương mà, còn phải bận bù đầu bù cổ ở Thượng hải này”. Vương Minh Dương bất đắc dĩ, thật ra anh ta cũng muốn đi, nhưng với tình huống hiện tại thì căn bản anh ta không đi được. Mỗi ngày đều có nhiều chuyện phải xử lý.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó dường như đã nghĩ ra điều gì đó: “Minh Dương, tôi thấy anh và Tử Nhạc cũng nên kết hôn rồi đó.”
“Có chuyện gì vậy?” Vương Minh Dương tò mò hỏi.
“Không có gì, vừa mới bấm tay tính toán. Năm nay kết hôn, mang thai, sang năm sinh con, vừa vặn thuộc năm con chó. Rất tốt đó, anh nên cân nhắc đi.” Lâm Phàm nói.
Đây cũng là điều mà hắn nghĩ tới, Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc đúng là thích hợp để kết hôn năm nay.
Vương Minh Dương uống một ngụm bia nói: “Chuyện này tôi cũng có hỏi, cô ấy đã từng nói với tôi ý này nhưng lúc đó tôi không quan tâm. Bây giờ lại nghe cậu nói như vậy, tôi cảm thấy chuyện này đúng thật là nên cân nhắc một chút.” Lâm Phàm mỉm cười: “Vậy là được rồi, trước tiên đừng nói những điều này nữa, uống đi nào, anh yên tâm, tối nay tôi sẽ đưa anh về.”
“Gì vậy, ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu, cậu cho rằng cậu có thể chuốc say được tôi sao.” Vương Minh Dương hét lên.
“Thế thì hãy nhìn cho kỹ đi.”
…