Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1898 - Chương 1898 - Băng Gì?

Chương 1898 - Băng gì?
Chương 1898 - Băng gì?

Chương 1898: Băng gì?

Sáng sớm ở thành phố Thượng Hải rất yên tĩnh, nhất là khi đi trên con đường nhỏ thì có vẻ hơi vắng vẻ.

Lâm Phàm trả lời điện thoại: "Ừm, anh ấy đang ở chỗ tôi, không sao đâu. Tôi không say, tôi sẽ đưa anh ấy về ngay bây giờ."

Hứa Tử Nhạc lo lắng, cố ý gọi cho Lâm Phàm. Khi cô ấy biết Vương Minh Dương say, Lâm Phàm không say thì cô ấy cũng thấy lạ vì không biết anh Lâm có uống hay không?

Hoặc là khả năng uống rượu của anh Lâm ngày càng tăng lên, tăng đến mức quá đáng sợ.

“Tôi không say.” Vương Minh Dương đi đến quầy thanh toán nhưng được Lâm Phàm đỡ nên mới không ngã xuống.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vương Minh Dương, Lâm Phàm cũng bất lực, trước đó bốc phét nhiều như vậy nhưng rất nhanh đã ngã ngựa, thật đúng làm cho người ta bất lực mà.

"Có được hay không đây? Đã nói đừng có đấu với tôi mà anh vẫn cứ liều mạng, bây giờ thì biết rồi nhé.” Lâm Phàm cười nói.

"Không sao, tôi không sao cả, để tôi nôn một lát là được." Vương Minh Dương hét lớn, sau đó đỡ lấy thân cây bên đường mà nôn thốc nôn tháo.

Lâm Phàm lắc đầu, vỗ lưng Vương Minh Dương để làm dịu chất cồn trong cơ thể anh ta, tuy không làm cho anh ta quá tỉnh táo nhưng ngược lại sẽ khiến anh ta dễ chịu hơn.

Có lẽ anh ta sẽ nhớ bài học lần này, sau này sẽ không dám đấu rượu với mình nữa. Nếu không thì sau này có lẽ còn muốn liều mạng đấu với mình nữa mất.

"Người anh em, cậu có ngửi thấy mùi gì không?" Vương Minh Dương lúc này mơ màng nói.

"Ngửi thấy được."

Lâm Phàm cũng ngửi được một mùi khét giống như có thứ gì đó đang cháy.

"Cứu với!"

Đúng lúc này, ở phía xa trong một tòa nhà có người trèo lên bệ cửa sổ hét to, ở phía sau lưng người đó còn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

"Con mẹ nó, người anh em, là cháy thật kìa!” Vương Minh Dương kêu lên.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua thì thấy ít nhất đây cũng là ở tầng mười. Ngọn lửa đang cháy nhìn có chút dữ dội, hắn nhìn xung quanh không có ai, cũng không có máy ảnh. Vì thế hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thổi một hơi về phía vị trí tầng mười kia.

Hành động này chẳng có gì kịch tính cả bởi nó giống như nhẹ nhàng thở hắt ra vậy.

Nhưng mà hơi thở này quét qua và tiến thẳng vào tầng mười kia.

Người phụ nữ ở tầng mười không ngờ trong nhà lại xảy ra hỏa hoạn, mọi thứ trong nhà đều bị thiêu rụi, buộc cô ấy phải chạy thẳng vào phòng ngủ và không thể thoát ra ngoài được.

Cảnh tượng này khiến người phụ nữ vô cùng sợ hãi, cảm giác như mình sắp phải chết.

Có người ở tầng dưới và tầng trên cũng bật đèn vì họ đều ngửi thấy mùi khét.

“A, cháy rồi.”

“Tầng mười có hỏa hoạn, mau gọi cứu hoả đi.”

Người phụ nữ ở tầng mười đang hoảng hốt, thế nhưng đúng lúc này cô ta cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô càng thêm hoảng sợ.

Ngọn lửa đang cháy bỗng tắt đi như gặp phải luồng khí lạnh nào đó, chỗ đang cháy vậy mà đột nhiên bị đóng băng.

Khi nhìn cảnh tượng này cô ta cảm thấy hoang mang, không biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao ngọn lửa vừa mới cháy dữ dội này lại đột nhiên bị dập tắt?

Những người hàng xóm khác ở tầng dưới nhìn thấy cảnh tượng này cũng hét lên: “Có chuyện gì vậy, người ở tầng mười, cô đang đùa bọn tôi à?”

"Ở đây đâu có lửa gì đâu?"

Người phụ nữ ở tầng mười không hề để những lời nói này vào tai, bởi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì cả người cô đều ngốc trệ, sợ hãi mà ngồi phịch xuống đất, như thể cô đã nhìn thấy quỷ vậy.

Vương Minh Dương có chút nghi hoặc nhìn Lâm Phàm: "Người anh em, cậu thổi cái gì vậy?”

"Giúp lưu thông không khí thôi, tôi cũng không thể để ông anh của tôi hít phải không khí ô nhiễm đúng không?” Lâm Phàm cười nói.

"Người anh em, cậu thật tốt với tốt." Vương Minh Dương nghe được lời nói của Lâm Phàm thì cảm động vô cùng, cảm động đến suýt khóc.

Lâm Phàm nhìn lên tầng mười, không có việc gì thì tốt rồi. Mà đối phương cũng thật may mắn khi có thể gặp được hắn.

"Đi, đi, tôi đưa anh về nhà, uống thành bộ dạng này, xem về sau anh còn dám uống với tôi nữa hay không." Lâm Phàm nói.

Khi lính cứu hoả tới, anh ta choáng váng khi nhìn thấy tình hình tại hiện trường.

"Cô gái, cô không nên đùa giỡn với chúng tôi như vậy." Đội trưởng đội cứu hỏa nói, lửa ở đâu cơ chứ?

Cô gái vẫn còn bàng hoàng nói: "Thật, vừa rồi thật sự có một đám cháy, tôi bị ép vào phòng ngủ. Các anh nhìn xem, tường và trần nhà đều bị đốt cháy hết rồi này."

Lúc này, một người lính cứu hỏa vội vã chạy tới: “Đội trưởng, vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra, quả thực có hỏa hoạn nhưng điều kỳ lạ là những nơi bị cháy qua bỗng xuất hiện một lớp băng.”

“Băng gì cơ?” Đội trưởng đội cứu hỏa sửng sốt, hoàn toàn không hiểu cấp dưới của mình có ý gì.

"Chúng tôi cũng không biết. Băng này không thể phá vỡ, hơn nữa còn rất lạnh, chính nó là nguyên nhân dập tắt lửa.” Lính cứu hỏa nói, anh ta đã làm công tác chữa cháy nhiều năm như vậy, không biết bản thân đã xông vào bao nhiêu đám cháy. Thế nhưng đây thực sự là tình huống lần đầu tiên anh ta gặp phải.

Hàng xóm xung quanh cũng đang đứng vây xem, bọn họ đang ngủ thì bị chuyện này đánh thức.

Bình Luận (0)
Comment