Chương 1899: Hiện tượng siêu nhiên
Đối với họ, tất cả những điều này quá thần kỳ đến mức họ không biết diễn tả nó thế nào.
Rầm!
Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Bức tượng Phật trên bàn thờ bị đốt cháy đen đột nhiên rơi xuống mặt đất vỡ tan từng mảnh.
Một cơn gió lạnh ập đến.
Thổi cho đám người vây xem cảm thấy lành lạnh.
Cô gái chủ nhà nhìn bức Tượng Phật, trong lúc nhất thời trợn tròn mắt, giống như là phát hiện ra chuyện gì rất kinh khủng.
Những người dân xung quanh chợt kêu lên: "Tôi biết rồi, đó là do Bồ Tát phù hộ đó. Cô gái này rất hiền lành, thường xuyên làm việc tốt. Hơn nữa cũng thường cho những con chó hoang và mèo hoang ăn. Tôi thấy đây chính là do Bồ Tát giúp cô ấy thoát qua một kiếp đó.”
"Hình như trước đây tôi đã từng gặp phải tình huống như vậy. Khi đó tôi bị tai nạn xe cộ, mà tôi thì không bị làm sao cả. Thế nhưng mặt dây chuyền Phật tôi đeo trên cổ thì đột nhiên biến mất."
"Đúng, đúng vậy, tôi cũng từng gặp phải tình huống như thế. Lúc đó tôi đang đi xe máy, vì phóng quá nhanh mà bị ngã nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Tuy nhiên, tượng Phật tôi đeo trên cổ thì bị nứt ra, lúc đó tôi cũng không rõ là tình huống như thế nào."
Có một hộ gia đình tin tưởng sâu sắc vào Phật giáo nói: "Đây chính là Bồ Tát phù hộ, giúp đỡ qua tai kiếp cho nên mặt Phật mới nứt ra hoặc biến mất như vậy.”
"Khả năng là như vậy rồi, cho nên sống trên đời phải thật tử tế, làm nhiều việc tốt thì ông trời sẽ phù hộ."
"Các người nhìn xem, đã bị cháy thành như vậy mà đột nhiên lửa bị dập tắt. Hơn nữa băng này từ đâu ra, hôm nay cũng không có không khí lạnh mà."
Giờ phút này, hiện trường trở nên ồn ào.
Các nhân viên cứu hoả cũng hoang mang, loại tình huống thế này thì đây là lần đầu tiên họ gặp phải. Tuy nhiên, Bồ Tát phù hộ gì đó thì bọn họ cũng không tin, nhưng không tin cũng không được.”
“Nhìn kìa, băng đang tan ra.”
Đột nhiên, băng tan và biến mất thậm chí còn không để lại vết nước.
Giờ phút này mọi người đều sửng sốt, đây thực sự là gặp quỷ rồi.
...
Đi ngang qua, tiện tay giúp dập tắt lửa. Tuy bản thân hắn có kiến thức đoán mệnh, có thể cảm nhận được nhân quả. Thế nhưng cũng không sao cả, sự do người làm mà.
Làm sao có thể trơ mắt nhìn người ta bị thiêu chết.
Hơn nữa, hắn đã thay đổi rất nhiều thứ, hắn chưa thấy có chuyện gì xảy ra cả.
Dù sao thì thêm một chuyện cũng không nhiều, bớt một chuyện cũng không ít.
Vương Minh Dương lắc lư lảo đảo, giống như đang bay, cơn say dâng lên trong lòng làm anh ta lập tức biến thành người nói nhiều. Anh ta nói không ngừng bên tai Lâm Phàm, khiến hắn thật sự bó tay bó chân.
Cuối cùng Vương Minh Dương được giao cho Hứa Tử Nhạc.
Hứa Tử Nhạc nhìn thấy tình cảnh của Minh Dương, cô có chút bối rối. Bởi cô không hiểu tại sao anh Lâm lại không hề có chút say. Nhiều lần cô đều nhìn thấy bộ dạng của chồng mình gần như ngã xuống đất.
"Anh Lâm, anh không say thật sao?" Hứa Tử Nhạc ngơ ngác hỏi.
Lâm Phàm cười nói: "Say cái gì chứ? Với tửu lượng của anh ấy mà muốn làm tôi say sao. Kỳ thực, tôi còn chưa bắt đầu mà anh ta đã say rồi, nhưng tôi muốn nói cho cô một chuyện tốt."
Hứa Tử Nhạc đỡ Vương Minh Dương, nghe những lời này cô tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Anh Lâm, chuyện tốt gì vậy."
Lâm Phàm đang muốn mở miệng, không ngờ Vương Minh Dương ở một bên lại hét lên: “Chuyện tốt gì à? Đó là ngày mai đi lấy giấy đăng ký kết hôn, mấy ngày nữa kết hôn sau đó sinh cho anh một đứa con."
Lời này vừa nói ra làm Hứa Tử Nhạc sửng sốt, dường như cô chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bởi vì ở cùng Vương Minh Dương lâu như vậy, điều cô ấy sợ nhất chính là một lúc nào đó sẽ bị anh ta bỏ rơi.
Nhưng vào lúc này, sau khi nghe được lời nói của Minh Dương thì trong lòng cô lập tức vui mừng, ánh mắt lấp lánh.
Lâm Phàm nhìn tình huống này thì không nhịn được, trực tiếp xua tay nói: “Đêm nay hai người tự quyết định đi, dù sao cũng sắp kết hôn nên quan hệ không dùng biện pháp cũng không sao. Tôi đi trước, không làm phiền hai người nữa.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức bỏ chạy.
Hắn thật sự không chịu nổi, không ngờ trong chớp mắt Vương Minh Dương đã phải kết hôn rồi.
Vương Minh Dương vẫn la hét: "Người anh em anh nói, nếu lấy vợ năm nay thì phải nuôi chó. À không phải, phải sinh một đứa con tuổi chó. Sẽ rất tốt, rất tốt đó."
Hứa Tử Nhạc đang định giơ tay gõ đầu Minh Dương, nhưng cô lại nhẹ nhàng đặt tay xuống, nụ cười trên mặt cô sáng như hoa, nhìn bóng người đang mờ dần ở phía xa.
"Cảm ơn anh, anh Lâm."
Cô biết nguyên nhân của tất cả những chuyện này, Minh Dương vẫn còn rất trẻ và chưa có ý định kết hôn. Bây giờ anh ấy lại nói muốn kết hôn, có lẽ là vì anh Lâm đã nói điều gì đó khiến anh ấy đồng ý.
Ngày hôm sau!
Khi Lâm Phàm đi tới phố Vân Lý, hắn phát hiện một đám người đang thảo luận.
"Các người đang làm gì?" Lâm Phàm tò mò hỏi, những người này hôm nay không có buôn bán mà lại đều tụ tập xung quanh hình như đang nói chuyện gì đó.
Ông Lương: "Ông chủ nhỏ, cậu đọc tin tức chưa? Đã xảy ra hiện tượng siêu nhiên đó."