Chương 1900: Viện nghiên cứu chân tay giả đến
Lâm Phàm: "Cái gì mà hiện tượng siêu nhiên chứ? Các người đều tin vào những thứ này sao? Bây giờ chính là xã hội khoa học nha."
Triệu Chung Dương kêu lên: "Anh Lâm, chuyện này không tin không được đâu, trên mạng còn có cả video này. Trên tin tức cũng có, anh xem thử đi.”
Hắn có chút tò mò, muốn xem đó là sự việc siêu nhiên gì mà họ thảo luận sôi nổi như vậy.
Nhìn một cái thì hắn lập tức choáng váng, bởi điều này thực sự lợi hại.
"Rạng sáng đêm qua, một căn phòng trên tầng 10 của khu chung cư Hoa Viên bị cháy. Đám cháy rất nghiêm trọng nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra."
"Khiếp sợ! Người phụ nữ bị mắc kẹt trong đám cháy thế nhưng đã làm điều này với ngọn lửa…”
Nếu phải lựa chọn giữa hai tiêu đề này, hắn chắc chắn sẽ chọn tiêu đề thứ hai vì nó quá hấp dẫn để hắn bấm vào.
Nhưng sau khi bấm vào, câu chuyện được giải thích khéo léo đến mức người ta phải khâm phục trí tưởng tượng của đám phóng viên này.
Lâm Phàm cũng sửng sốt, đây không phải là hắn đêm qua tùy ý thổi tắt ngọn lửa kia sao? Hắn không nghĩ tới điều này sẽ được đưa lên tin tức, thực sự đúng là thần kì mà.
"Ông chủ nhỏ, cậu nhìn thấy chưa? Đây thật sự là một kỳ tích, tôi cảm thấy khoa học không thể hình dung được." Ông Lương nói.
Chị Hồng gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Mọi người có cho rằng đây thực sự là do sự phù hộ của Bồ Tát không?”
Lâm Phàm xấu hổ cười cười, chẳng lẽ hắn còn có thể nói đây không phải Bồ Tát phù hộ gì cả, mà là lúc đó hắn đi ngang qua nên tùy tiện thổi tắt hỏa hoạn mà thôi.
Nếu thật sự nói như vậy thì hắn sợ là sẽ bị coi là kẻ điên luôn quá.
"Xin hỏi có Lâm đại sư ở đây không?" Lúc này trong cửa hàng có một người lạ mặt đi tới.
Nhìn người tới ăn mặc chỉnh tề, đeo kính thoạt nhìn có vẻ như một nhà nghiên cứu.
"Là tôi, ông là?" Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông trung niên lập tức bước tới với nụ cười trên môi: "Xin chào Lâm đại sư. Tôi đến từ Viện Khoa học nghiên cứu chân tay giả của Bộ Nội vụ. Lần này tôi nhận được lệnh của lãnh đạo đến để nói chuyện với Lâm đại sư về những điều liên quan đến chân tay giả hoàn mỹ kia.”
"À, tôi họ Chu, tên Hải." Chu Hải cười nói, đồng thời cẩn thận nhìn Lâm Phàm, bọn họ cũng bị sốc khi biết được tin tức về chân tay giả hoàn mỹ kia.
Lúc đầu họ không tin, nhưng sau khi xem đoạn video và giao lưu với chính phủ của thành phố Thượng Hải thì họ phát hiện ra rằng chuyện chân tay giả hoàn mỹ này là thật.
Bên trong chân tay giả hoàn mỹ này sở hữu rất nhiều kiến thức khiến họ rất tò mò. Bởi viện nghiên cứu của bọn họ cũng có chuyên môn nghiên cứu về những cái này. Tuy nhiên mặc dù không ngừng cải tiến nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện một chiếc chân tay giả hoàn mỹ đến như vậy.
Vì vậy, ông ta muốn đến giao lưu với Lâm đại sư và học tập kỹ thuật.
"Ồ, xin chào, xin chào, chuyện này tôi không quan tâm nữa, tôi đã giao cho chính quyền thành phố Thượng Hải và tập đoàn Đông Hán. Nếu có hứng thú thì ông có thể đến đó xem thử." Lâm Phàm nói với một nụ cười.
Hắn không ngờ sẽ có một tổ chức chuyên nghiệp tìm đến, thế nhưng hắn cũng biết đôi điều về Viện Khoa học nghiên cứu chân tay giả của Bộ Nội vụ, đây là cơ quan duy nhất trong cả nước chuyên nghiên cứu về lĩnh vực này. Viện này thuộc về đơn vị cấp quốc gia và được Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc gia phê duyệt.
Chu Hải cười nói: "Lâm đại sư, tôi đã đến đó rồi, tôi cũng đã nhìn thấy thành phẩm. Không thể không nói, nó thực sự rất tuyệt vời, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc nghiên cứu của chúng tôi."
Với sức ảnh hưởng hiện tại của Lâm Phàm trong xã hội thì thực sự có nhiều người biết hắn. Hắn có rất nhiều danh hiệu treo trên người nhưng không ai nghĩ hắn lại có liên quan gì đến việc nghiên cứu chân tay giả.
Nhưng hiện tại, một người không liên quan như vậy lại thực sự phát triển được chân tay giả hoàn mỹ, việc này khiến cho những chuyên gia nghiên cứu về những thứ này phải khiếp sợ.
Đồng thời, họ nghĩ không thông, vị Lâm đại sư này đến cùng là còn biết cái gì nữa.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ông vào ngồi đi, chúng ta có thể tùy ý trò chuyện một chút."
"Cảm ơn Lâm đại sư." Chu Hải thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, nếu bị cự tuyệt thì quả thật rất xấu hổ.
Các chủ cửa hàng xung quanh đang thì thầm thảo luận.
"Nhìn xem, ông chủ nhỏ thật lợi hại, có thể làm được việc mà người khác không làm được."
"Đương nhiên, không nhìn xem ông chủ nhỏ là ai, hắn là người giỏi nhất ở phố Vân Lý của chúng ta đó."
Các ông chủ cử hàng đều đang ở bên ngoài nói về ông chủ nhỏ. Đối với bọn họ mà nói thì có thể cùng làm ăn với ông chủ nhỏ trên cùng một con phố. Hơn nữa quan hệ lại tốt như vậy thì đây thật sự là quá may mắn, còn là chuyện rất tự hào.