Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1903 - Chương 1903 - Tiệc Mừng Lĩnh Chứng Nhận

Chương 1903 - Tiệc mừng lĩnh chứng nhận
Chương 1903 - Tiệc mừng lĩnh chứng nhận

Chương 1903: Tiệc mừng lĩnh chứng nhận

Cư dân mạng các nước đều đang thảo luận, nhất là những người khuyết tật trên toàn thế giới. Bọn họ đương nhiên cũng hy vọng bản thân mình có thể hoạt động linh hoạt hơn, cho nên khi tin tức chân tay giả hoàn mỹ này vừa xuất hiện thì đã làm bọn họ rất tò mò.

Trong nước, trên Weibo.

"Ha ha, vừa rồi tôi trèo tường đi xem trang web của các nước khác, mọi người có biết tôi đã nhìn thấy cái gì không?"

"Lầu trên, cậu có thể nói hết toàn bộ trong một lần được không? Đừng có úp úp mở mở như vậy chứ.”

"Được rồi! Vừa rồi tôi thấy cư dân mạng các nước đều đang thảo luận về chân tay giả hoàn mỹ này. Lâm đại sư quá lợi hại! Lần này lại tiếp tục nổi tiếng ở nước ngoài rồi."

"Con mẹ nó! Là thật hay giả vậy? Cậu mau chụp lại bình luận của họ cho chúng tôi xem họ nói như thế nào đi!”

Sau đó, cư dân mạng này đã gửi ảnh chụp những bình luận đó lên và thuận tiện dịch một chút.

Giờ khắc này, các cư dân mạng nhìn thấy đều khiếp sợ. Thật không nghĩ tới chân tay giả hoàn mỹ này lại được người nước ngoài hoan nghênh như vậy, điều này thật sự làm cho bọn họ kinh ngạc.

Chỉ là sau đó lại cảm thấy rất tự hào, bởi vì Lâm đại sư này chính là người cùng quốc gia với bọn họ, hơn nữa còn đang sống ở Thượng Hải.

"Lợi hại! Lâm đại sư thật sự là quá lợi hại, thật sự là nở mày nở mặt rồi.”

"Hiện giờ tôi đã có thể tưởng tượng được khi chân tay giả hoàn mỹ chính thức được đưa vào thị trường thì sẽ trở nên hot như thế nào. Tôi rất muốn có thể chứng kiến cảnh tượng như vậy đấy.”

"Lâm đại sư thật sự là quá trâu bò. Dù sao tôi cũng là fan não tàn của Lâm đại sư, ai cũng không thể ngăn cản tôi."

"Chỉ là gần đây trên mạng có khá nhiều người mắng Lâm đại sư đấy."

"Những thứ này không cần để ý tới, đó đều là thủy quân do công ty chân tay giả khác thuê mà thôi."

Phố Vân Lý!

Khác với cảnh tượng sôi nổi ngoài kia, hiện tại Lâm Phàm có thái độ rất bình tĩnh. Ngày mai hắn sẽ xuất phát, bây giờ hắn đang nghĩ khi đến Hào Giang thì nên đi đâu chơi đây.

Triệu Chung Dương vẫn luôn lướt điện thoại di động: “Anh Lâm, hiện tại chân tay giả hoàn mỹ đã trở nên nổi tiếng ở nước ngoài rồi, anh có định xuất khẩu nó ra nước ngoài không?”

"Nổi tiếng ở nước ngoài sao?" Lâm Phàm sửng sốt, sau đó bất lực cười. Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của hắn.

Chỉ cần chân tay giả hoàn mỹ vừa được tung ra thì nhất định sẽ quét sạch thị trường. Chỉ là bây giờ Vương Minh Dương và Bí thư Trần vẫn còn có chuyện phải xử lý, cho nên e rằng phải đợi thêm một thời gian nữa.

Đúng lúc này, có một chiếc xe dừng lại.

Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc xuất hiện: “Ngày mai mọi người đi, tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Điền Thần Côn vừa nhìn thấy thổ hào tới thì lập tức trở nên phấn khích, vội vàng dọn ghế phục vụ.

Đối với Điền Thần Côn mà nói, đã là thổ hào thì nhất định phải ôm đùi mới được.

“Thổ Hào, hôm nay sao anh lại mời chúng tôi ăn cơm vậy?” Điền Thần Côn nhiệt tình hỏi.

Triệu Chung Dương nhìn thấy cảnh này thì cũng bất lực. Cái tính cách thích vỗ mông ngựa thổ hào của Điền Thần Côn này vẫn không chịu thay đổi chút nào.

Hai người Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc lấy hai quyển sổ nhỏ màu đỏ ra, đặt ở trước mặt mọi người.

Lâm Phàm cười nói: "Hai người đúng là quá nhanh quá nguy hiểm, hôm nay đã lĩnh chứng xong luôn rồi.”

Vương Minh Dương cười nói: "Đương nhiên rồi! Chuyện này nhất định phải làm thật nhanh, nếu không thì chẳng phải là lãng phí thời gian sao?”

Trên mặt Hứa Tử Nhạc mang theo ý cười hạnh phúc, kéo cánh tay Vương Minh Dương, có loại hạnh phúc nói không nên lời.

Chỉ là hai quyển sổ nhỏ này lại làm Ngô U Lan rất hâm mộ, ánh mắt cô vụng trộm nhìn thoáng qua Lâm Phàm.

"Tối nay chuẩn bị ăn ở đâu?" Lâm Phàm hỏi: “Tôi thấy nếu hai người đã nhận chứng nhận kết hôn rồi thì nhất định phải đi đến chỗ tốt mới được nha.”

Vương Minh Dương cười: “Đương nhiên rồi, khẳng định phải đến nơi thật tốt. Tôi đã đặt một phòng ăn hảo hạng rồi. Nhân dịp này gọi toàn bộ mọi người tới tu tập luôn một bữa đi.”

Lâm Phàm gật đầu: “Chuyện này cũng không tồi. Được rồi! Anh nói địa điểm đi, tối nay tôi sẽ dẫn bọn họ tới.”

"Vẫn là nơi cũ, cậu cũng biết đấy." Vương Minh Dương nói. Trước kia bọn họ thường xuyên đi ăn ở đó. Lúc ấy cũng có không ít chuyện đều xảy ra ở nơi kia.

Ví dụ như quá trình phát triển sự nghiệp của Ngô Hoán Nguyệt cũng được quyết định ở đó.

"Được!"

Đối với việc Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc nhận giấy chứng nhận kết hôn hắn cũng chúc phúc cho bọn họ. Vậy là từ nay Vương Minh Dương đã có ràng buộc. Sau này làm việc cũng phải cẩn thận hơn.

Sau khi hai người rời đi, Điền Thần Côn cười hỏi: "Tôi nói này, tên nhóc nhà cậu khi nào thì định đi nhận giấy chứng nhận kết hôn đây?”

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Điền Thần Côn: “Ông nghịch điện thoại của ông đi! Cứ gửi lì xì hay gì đó cho người t cũng được, chứ đừng suốt ngày hỏi những câu vô dụng như vậy.”

"Haizz! Người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, nói gì cũng không được.” Điền Thần Côn bất lực thở dài một hơi, tỏ vẻ thói đời này đã thay đổi rồi.

Lâm Phàm chỉ nở nụ cười mà không nói thêm gì. Hắn sao có thể không biết Điền Thần Côn có ý gì chứ, chỉ là chuyện này có vội cũng không được, phải chậm rãi chờ thời cơ tới.

Bình Luận (0)
Comment