Chương 1904: Trở lại Hào Giang
Buổi tối.
Hắn đưa những người trong cửa hàng tới nơi hẹn. Khi đến khách sạn thì đã thấy người quen từ xa, hiện giờ tất cả mọi người đều đang ở đó trêu chọc Vương Minh Dương.
"Lâm đại sư tới rồi..."
"Lâm đại sư, cậu đi nhanh một chút đi, giờ chúng tôi chỉ còn chờ một mình cậu thôi đó!"
Lâm Phàm cười: “Tới đây, tới đây!”
Hà Thừa Hàn gần đây phát triển không tệ, gặp Lâm Phàm, nói: “Lâm đại sư, cậu thế mà lại nghiên cứu ra chân tay giả, thật sự rất lợi hại đó nha!”
Lâm Phàm cười nói: “Đâu có! Cũng chỉ bình thường thôi.”
"Sao lại là bình thường cơ chứ? Là rất lợi hại đó!" Hà Thừa Hàn nói. Ông ta hâm mộ Vương Minh Dương muốn chết mà. Chỉ là sau khi ông ta nghe Vương Minh Dương nói chân tay giả đó lại chỉ bán với giá ba ngàn tệ thì ông ta đã hoàn toàn sợ ngây người.
Sau khi nghĩ thông thì ông ta cũng thấy thoải mái. Lâm đại sư là người không muốn mua bán kiếm tiền, mà chỉ muốn làm từ thiện công ích. Chân tay giả hoàn mỹ lợi hại như vậy mà chỉ bán với giá ba ngàn, điều này thật sự làm người ta thán phục mà.
“Được rồi! Hôm nay là ngày Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc nhận giấy chứng nhận kết hôn, mọi người chúc mừng một chút đi." Lâm Phàm cười nói.
Giờ khắc này, không khí tại hiện trường lại trở nên sôi nổi. Mọi người ai nấy cũng đều thật tâm chúc mừng hai người này.
Bọn họ đã quen biết Vương Minh Dương được một thời gian dài, cũng đã nghĩ tới chuyện này. Tuy rằng Vương Minh Dương vẫn còn trẻ nhưng thật ra cũng nên kết hôn rồi.
Nhưng không ngờ là lại nhanh như vậy.
Bữa tiệc náo nhiệt bắt đầu, tiếng thảo luận giữa mọi người nối liền không dứt.
Điền Thần Côn thì ăn rất nhiều, không thèm để ý đến những ánh mắt ở chung quanh một chút nào.
Chỉ là những người chung quanh ai cũng coi Điền Thần Côn như bạn bè vậy.
"Haizz! Thật không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn rồi, thật đúng là không nghĩ tới mà." Vương Minh Dương và Lâm Phàm tựa lưng vào ghế.
Lâm Phàm cười nói: "Làm sao? Là không nghĩ tới hay là còn có cái gì?”
Vương Minh Dương lắc đầu: “Chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.”
Lâm Phàm: “Chuyện này thì có gì mà nhanh chứ? Rất là bình thường không phải sao? Tử Nhạc là một cô gái tốt, trong lòng cũng chỉ có một mình anh, hơn nữa cô ấy lại còn có thể chăm lo nhà cửa.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Ừm, những chuyện này tôi đều biết, chỉ là hiện tại tôi đang nghĩ, ngày mai mọi người sẽ đi du lịch mà tôi lại không đi được. Thật sự là quá đau lòng mà!”
"Ha ha ha." Lâm Phàm cười: “Lần sau, không cần vội làm gì!”
"Quỷ mới biết lần sau cậu có thông báo cho tôi không. À đúng rồi! Tôi muốn hỏi một chuyện." Vương Minh Dương mở miệng nói: "Tin tức trên mạng tôi cũng đã đọc được. Cậu có đề nghị gì đến việc xuất khẩu sản phẩm ra nước ngoài không? Chính là giá bán đó.”
Lâm Phàm cười nói: "Giá cả giống nhau, không có gì khác biệt. Có phải bí thư Trần cũng nghĩ giống tôi không?”
Vương Minh Dương gật đầu: “Đúng vậy! Bí thư Trần cũng nói như vậy, không phân biệt nơi bán, giá cả ngang nhau.”
"Việc này tôi giao hết cho mọi người, mọi người cứ phụ trách là được rồi. Có chuyện gì cũng không cần hỏi tôi. Nếu tôi đặt giá bán xuất khẩu quá cao thì không phải sẽ có nhiều người phẫn nộ sao?” Lâm Phàm cười nói. Trong chuyện này, hắn sẽ không phân biệt đối xử, những người bị khuyết tật vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, nếu như hiện tại hắn còn phân biệt đối xử thì thật sự không phù hợp với tinh thần quốc gia mà bọn họ vẫn luôn đề cao.
Vương Minh Dương gật đầu: “Yên tâm đi! Chuyện này tôi biết mình nên làm gì. Tuy rằng có một số quốc gia thì thích làm thịt chúng ta, nhưng đó là do bọn họ không tốt, chúng ta không thể học theo bọn họ mà biến thành loại người như bọn họ được.”
"Đúng thế! Anh nghĩ như vậy là được." Lâm Phàm cười, vỗ vai Vương Minh Dương: “Đêm nay thế nào? Có muốn uống với tôi không say không về không?”
Vương Minh Dương vừa nghe thì lập tức xua tay: “Không không! Uống rượu làm tổn hại thân thể, tôi đã bỏ rượu rồi.”
“Ha ha…”
Lâm Phàm phá lên cười. Hắn biết tỏng tên Vương Minh Dương này bị trình độ uống rượu của hắn dọa sợ mà.
Đêm nay mọi người đều nói chuyện rất vui vẻ. Mấy người Hà Thừa Hàn và Lâm Phàm cũng đã lâu không gặp mặt nên lại càng uống thêm nhiều rượu. Chỉ là đối với Lâm Phàm mà nói, chút rượu này chả thấm vào đâu.
Hôm sau.
Sân bay.
Máy bay sẽ bay thẳng từ Thượng Hải đến Hào Giang.
Đám người Lâm Phàm đã đến sân bay từ rất sớm.
“Ồ! Sao cái tên Điền Thần Côn vẫn còn chưa tới vậy?” Lâm Phàm nhìn đồng hồ: “ Sẽ không phải là ngủ quên rồi đấy chứ?”
Triệu Chung Dương thở dài: “Ban nãy tôi vừa gọi điện thoại rồi. Ông ta nói phải chuẩn bị một chút, ai biết ông ta phải chuẩn bị cái gì chứ?”
"Cái tên Điền Thần Côn này, nếu sớm biết sẽ như vậy thì đã không cho ông ta quay về rồi. Đã muộn như vậy rồi mà ông ta còn chưa tới, thật là muốn đạp cho ông ta vài cái mà.” Lâm Phàm bất lực nói.
Đột nhiên!
Một bóng người xuất hiện.