Chương 1905: Trưởng lão gia tộc táng yêu
"Con mẹ nó..." Lâm Phàm nhìn thấy bóng người ở phía xa thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Mà Triệu Chung Dương và Ngô U Lan cũng trợn tròn mắt, còn có chút không dám tin mà dụi dụi mắt, giống như là bản thân vừa nhìn lầm vậy.
Ở phía xa, Điền Thần Côn mặc một cái quần màu xanh lá cây, áo màu đỏ, đeo kính đen. Tóc thì chảy ngược ra sau, trong tay kéo theo một chiếc vali cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
"Tôi tới rồi đây." Điền Thần Côn không thèm để ý đến ánh mắt chung quanh, trực tiếp vẫy tay với đám Lâm Phàm.
"Tôi qua bên kia chờ mọi người, mọi người tiếp đón ông ta đi!” Lâm Phàm cảm thấy nếu mình đứng cùng một chỗ với tên Điền Thần Côn thì nhất định sẽ bị người ta cười chết.
"Anh Lâm, tôi đi với anh." Ngô U Lan vội vàng nói. Cô cũng cảm thấy đây không phải là Điền Thần Côn mà cô biết.
Triệu Chung Dương đần độn đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Trong lòng cũng không ngừng kêu gào, mấy người đều đi hết, để lại tôi ở với tên Điền Thần Côn này như vậy, có còn mặt mũi hay không hả?
Chỉ là rất nhanh, Điền Thần Côn đã xuất hiện ở trước mặt Triệu Chung Dương, bày ra một tư thế rất đẹp trai, tay cầm kính râm, lộ ra hàm răng khô vàng: “Làm sao? Không biết tôi sao?”
Triệu Chung Dương hít sâu một hơi: “Thần côn, có phải ông bị quỷ nhập rồi hay không? Ông ăn mặc như vậy là sao đó hả?”
"Sao là sao?" Điền Thần Côn từ bản thân từ trên xuống dưới một cái, rất là hài lòng gật đầu nói: "Chả có sao cả, tôi mặc như vậy thì làm sao? Cô gái mà cậu giới thiệu cho tôi rất tốt. Cô ấy đã cho tôi một nguồn cảm hứng về phong cách ăn mặc rất lớn. Mặc dù tuổi của tôi lớn nhưng tôi lại có một trái tim trẻ trung. Phong cách này rất thời trang mà. Tôi nhìn rất đẹp trai có phải không?”
Thiếu chút nữa thì Triệu Chung Dương phải truyền oxy gấp: “Ông giống như đại trưởng lão của gia tộc táng yêu vậy.”
(Gia tộc táng yêu: Nghĩa là gia tộc mai táng, ý chỉ phong cách thời trang hiphop để tóc dài nhuộm đủ màu sắc ‘giống nhóm nhạc HKT một thời’)
"Gia tộc táng yêu là cái quỷ gì?" Điền Thần Côn sửng sốt, không hiểu đây là gia tộc gì.
Mà đúng lúc này, những người đi ngang qua đều lén lút lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Điền Thần Côn. Đối với tạo hình mới này của Điền Thần Côn, người qua đường cũng phải thán phục.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng Điền Thần Côn ăn mặc thành như vậy nhưng thật sự thì nhìn qua cũng không tệ.
Người luyện võ luyện cả đời, khí thế quả thật khác người thường.
Tuy rằng xanh xanh đỏ đỏ nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Wow! Quá hoàn mỹ!”
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc thời thượng, để tóc dài đột nhiên xuất hiện trước mặt Điền Thần Côn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Điền Thần Côn, trong mắt lấp la lấp lánh ánh sáng.
"Phối hợp quá hoàn mỹ, cảm giác thật tuyệt vời!" Người đàn ông tóc dài kích động nói.
Điền Thần Côn nhìn đối phương, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Ai vậy? Đường đường là một đại nam nhân mà lại để tóc dài như vậy, nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
"Xin chào! Tôi là người chuyên chụp ảnh cho người mẫu, ông có thể làm người mẫu của tôi được không? Phong cách ăn mặc của ông thực sự quá tuyệt vời. Vải này, màu sắc này, không rẻ nha.” Người đàn ông tóc dài thán phục nói.
"Không rẻ sao?" Điền Thần Côn sửng sốt, sau đó nhìn lại một chút: “Quần hai mươi tệ, áo ba mươi tệ. Như vậy mà còn không rẻ?”
Triệu Chung Dương không nghĩ tới lại còn có người tán thưởng Điền Thần Côn, cậu ta thật sự là bó tay mà: “Thần Côn, rốt cuộc ông có đi hay không?”
"Đi, đi." Điền Thần Côn lập tức lấy lại hứng thú. Còn người đàn ông tóc dài này thì ông ta không có chút hứng thú nào.
"Chờ một chút! Đây là danh thiếp của tôi, tôi hy vọng ông có thời gian gọi điện thoại cho tôi." Người đàn ông tóc dài thấy người mẫu hoàn mỹ như vậy muốn đi thì lập tức đưa danh thiếp ra.
"Chuyện gì vậy? Không phải bị điên đó chứ?”
Điền Thần Côn không hiểu. Khi ông ta thấy người đàn ông tóc dài kia cứ đi một bước lại quay đầu lại nhìn mình một lần thì cũng run rẩy. Người đàn ông đó có hơi kinh khủng. Ông ta nhìn danh thiếp một cái, tất cả chữ trên đó đều là tiếng Anh, giống như bùa trừ tà vậy, nhìn không hiểu chút nào.
......
Xếp hàng kiểm tra an ninh.
Điền Thần Côn cảm thấy lúc này có loại thoải mái khó nói, dường như là tìm được cảm giác chưa từng tồn tại, thậm chí ông ta còn cảm thấy trong cơ thể mình có có gien thời trang thời thượng.
Lâm Phàm và Ngô U Lan giả vờ như cái gì cũng không biết, cũng không nói chuyện phiếm với Điền Thần Côn.
Ngược lại, Triệu Chung Dương thì có chút thảm. Cậu ta cũng muốn làm như không quen biết Điền Thần Côn nhưng lại bất lực. Từ đầu đến cuối, Điền Thần Côn cứ tựa vào bên người Triệu Chung Dương nói chuyện với cậu ta.
"Cậu giúp tôi xem một chút, trên danh thiếp này viết cái gì vậy? Sao tôi đọc không hiểu gì hết?” Điền Thần Côn biết đọc chữ Hán nhưng đối với những chữ trên danh thiếp này thì ông ta lại không hiểu một chút nào.
Triệu Chung Dương liếc mắt một cái sau đó lại nghiêm túc nhìn, sau đó sửng sốt. Con mẹ nó! Cậu ta gặp quỷ rồi sao? Không ngờ đây lại là danh thiếp của một nhiếp ảnh gia chuyện chụp ảnh người mẫu, hơn nữa còn rất nổi tiếng.