Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1906 - Chương 1906 - Mời Làm Diễn Viên Av

Chương 1906 - Mời làm diễn viên AV
Chương 1906 - Mời làm diễn viên AV

Chương 1906: Mời làm diễn viên AV

Giờ khắc này, đại não của cậu ta nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.

Ví dụ như sau này tên Điền Thần Côn này ở trước mặt mình khoe khoang thì cậu ta sợ mình chịu không nổi sự tủi thân này.

Sau đó nghĩ một chút, rốt cục nghĩ ra một cách.

"À! Cái này là danh thiếp của đạo diễn AV đó, có thể là muốn mời ông tới Nhật Bản đóng phim đó nha." Triệu Chung Dương nói.

(AV: Adult video)

Điền Thần Côn sửng sốt, có chút không tin: “Không thể nào! Tôi không thấy hai chữ A và V ở trong đây.”

Triệu Chung Dương: “Ông nhìn lầm rồi, hai chữ cái này chính là chữ thay thế. Nếu ông không tin thì ông có thể gọi điện thoại hỏi.”

Đột nhiên Điền Thần Côn nổi giận: “Cái gì? Cái tên đó lại muốn tìm tôi đi chụp cái này, tôi Thần Côn cũng là người có tôn nghiêm.”

Xoẹt!

Vừa dứt lời, Điền Thần Côn lập tức xé rách tấm danh thiếp trên tay, sau đó vỗ bả vai Triệu Chung Dương, vẻ mặt đắc ý nói: “Haizz! Cũng không biết những người này đang nghĩ gì mà làm những chuyện này. Ngay cả một ông già như tôi cũng không buông tha. Nếu như tôi thật sự tới đó thì có thể sống sót trở về hay không thì còn là một vấn đề đó nha.”

Lời này có chút thâm ý.

Triệu Chung Dương rất muốn nói “Điền Thần Côn chúng ta đi WC đổi quần áo đi được không?” Nhưng thấy bộ dạng của Điền Thần Côn này thì cậu ta đã biết, chuyện này chỉ sợ là không có khả năng.

Những người dân xung quanh đã kiểm tra an ninh đều đưa ánh mắt tò mò tới đây.

Dù sao một người được coi là ông già lại ăn mặc loè loẹt như thế cũng làm người ta kinh ngạc.

Phần lớn mọi người đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, tỏ vẻ rất phấn phích, dường như là phát hiện ra một đại lục mới.

Điền Thần Côn nói: “Cậu nói bọn họ cầm điện thoại di động chụp cái gì vậy? Chẳng lẽ là đang chụp tôi sao?”

Triệu Chung Dương ho nhẹ một tiếng: “Chắc là vậy.”

Cái này còn phải hỏi sao? Đây hoàn toàn là đang chụp ông đó có được không hả?

Đột nhiên!

Một âm thanh ồn ào truyền đến.

"Mọi người mau tránh ra, anh ta điên rồi."

Đột nhiên, từ xa có một bóng người chạy đến, chạy rất nhanh, hơn nữa trong tay còn cầm dao găm.

"Mẹ kiếp!" Triệu Chung Dương nhìn thấy tình huống này thì lập tức ngây người, dường như là không nghĩ tới có người dám hành hung ở sân bay.

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này thì cũng sửng sốt, sau đó vừa định động thủ thì lại thấy Điền Thần Côn nhanh chóng chạy tới.

"Ban ngày ban mặt, lại cầm vũ khí hại người, muốn ăn đòn mà!"

Bốp bốp!

Chỉ cần một hai chiêu đã có thể giải quyết.

"Mẹ kiếp! Cái ông già lẳng lơ này cũng quá lợi hại đi."

Người xung quanh nhìn thấy tình huống này thì cũng đều choáng váng, dường như đều không nghĩ tới chuyện này.

Cái động tác kia, lại phối với bộ quần áo đó đã tạo ra một cảnh tượng quái dị.

Tách tách!

Tách tách!

Người chung quanh làm sao còn có thể nhịn được nữa? Bọn họ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra điên cuồng quay chụp. Trong mắt bọn họ, đây là một cảnh thật sự quá bá đạo.

Lâm Phàm lắc đầu, không nghĩ tới lúc này lại để cho Điền Thần Côn phát huy tài năng.

Rất nhanh, nhân viên an ninh sân bay đã đi tới bắt được người này.

"Điền Thần Côn, nhanh lên, đến lượt ông rồi!" Lâm Phàm và Ngô U Lan đã sớm kiểm tra xong, lúc này gọi Điền Thần Côn vẫn còn đang đứng ở nơi đó.

"Tới đây!" Điền Thần Côn vỗ vỗ tay. Đối phó loại tiểu tặc này chỉ cần mấy chiêu mà thôi, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian. Sau đó ông ta xách chiếc rương hành lý cũ nát của mình đi về phía kiểm tra an ninh.

Mà toàn bộ cảnh ban nãy cũng đã bị người ta quay lại.

Triệu Chung Dương nhìn người chung quanh một chút, lại nhìn Điền Thần Côn, rồi cúi đầu đi ngang qua Điền Thần Côn, coi như không quen biết ông ta.

Cậu ta cảm thấy lần này Điền Thần Côn sẽ xảy ra chuyện.

Trên máy bay.

Lâm Phàm cẩn thận nhìn Điền Thần Côn: “Điền Thần Côn, thật ra sau khi thấy ông mặc bộ quần áo này được một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy ông mặc thế này cũng rất thời thượng đó nha.”

Điền Thần Côn nghe thấy vậy thì lập tức nở nụ cười lớn: “Ha ha, tôi đã nói rồi, cô em kia đã đảm bảo thì không sai được. Tôi cảm thấy sau khi mặc vào thì tôi trở nên trẻ trung hơn trước. Hơn nữa còn có rất nhiều người chụp hình của tôi, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được hoan nghênh như vậy.”

Ngô U Lan mím môi, muốn cười lại không dám cười. Cô cảm thấy Điền Thần Côn ăn mặc như vậy thật sự là quá buồn cười. Chỉ là quả thật đúng như anh Lâm nói, nhìn lâu đúng thật là cảm thấy không tồi, có loại cảm giác nói không nên lời.

Triệu Chung Dương thở dài, cảm thấy mình đã hại Điền Thần Côn. Nếu mà không phải cậu ta giới thiệu cô gái không đáng tin cậy đấy cho Điền Thần Côn thì ông ta sẽ không biến thành như vậy.

Là cậu ta đã hại ông ấy rồi.

Bình Luận (0)
Comment