Chương 1907: Không nhận ra
Phía bên kia sân bay.
Khi các phóng viên nghe thấy có chuyện xảy ra ở sân bay thì vội vàng chạy đến.
Chỉ là khi đến nơi thì lại không nhìn thấy chuyện gì, sau đó nhanh chóng phỏng vấn những người chứng kiến chuyện đã xảy ra.
Một người dân chưa qua cổng kiểm tra an ninh, hào hứng nói.
"Tôi đã quay lại tình huống vừa rồi, thật sự là quá khiến người ta rung động."
Phóng viên: “Anh có thể cho chúng tôi xem video không?”
"Được! Không thành vấn đề. Tôi nói cho anh biết, ông già kia thật đúng là lợi hại. Ăn mặc không chỉ loè loẹt ngổ ngáo, hơn nữa còn là một cao thủ nữa đó. Ông già đấy chỉ cần ra một, hai chiêu là người hành hung đấy đã bị đánh đến nằm sấp trên mặt đất. Ngay cả động cũng không động được, thật đúng là rất lợi hại.”
Các phóng viên nghe nói vậy thì càng thêm hứng thú, không biết rốt cuộc là như thế nào.
Sau đó khi nhìn thấy tình huống trong video thì cũng không khỏi buột miệng nói.
"Ông già này thật ngổ ngáo đó nha.”
Người dân gật đầu: “Đúng không? Phong cách ăn mặc thật sự là quá ngổ ngáo. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ông già ăn mặc như vậy, chỉ là nói đi cũng phải nói lại, ông già này thật sự rất dũng cảm, hơn nữa còn rất lợi hại. Chỉ vài chiêu đã có thể đánh bại người ta như vậy, nếu không phải tôi đã quay lại được cảnh này thì tôi cũng thật sự không thể tin được.”
Giờ khắc này, các phóng viên đều lưu video lại. Cho dù như thế nào, bọn họ đều phải tung tin tức này ra ngoài.
Thật là một ông già ngổ ngáo.
Thật là một ông già lợi hại.
Hào Giang!
Vân Tuyết Dao tỉ mỉ trang điểm, cô bạn thân Kim Manh tò mò hỏi: "Tuyết Dao, cậu đây là muốn làm gì vậy?”
Vân Tuyết Dao cười: “Nhóm anh Lâm từ Thượng Hải đến đây chơi, lát nữa tôi sẽ đi đón bọn họ.”
"Anh Lâm? Đó là người đàn ông mà cậu thích đó sao?” Kim Manh hoảng sợ hỏi.
"Nói cái gì đó? Thích cái gì mà thích.”
"Còn giả vờ cái gì? Cậu thế mà lại bán rẻ chính mình như vậy. Tôi ngược lại muốn xem một chút, đến cùng là loại người gì mà có thể làm cậu mê muội đến như vậy."
Sân bay Hào Giang.
Làm thủ tục ở cổng an ninh.
Ngô U Lan nói: “Anh Lâm, vừa rồi em đã liên lạc với Tuyết Dao, hiện tại cô ấy đang ở bên ngoài đón chúng ta. Sau khi chúng ta kiểm tra an ninh xong là có thể nhìn thấy cô ấy.”
Liễu Nhiếp, người từ đầu đến cuối đều không nói gì, lúc này đột nhiên mở miệng nói: "Mối quan hệ của Lâm đại sư đúng là rộng rãi. Bạn bè ở bốn bể, lại còn đều là con gái nhỉ.”
“He he he, hâm mộ sao?” Lâm Phàm cười nói. Hắn cũng hết cách, dù sao có đôi khi quá được chào đón cũng là một cái tội.
"Chuyện này có hâm mộ cũng không được." Liễu Nhiếp nói. Chỉ là cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài một chuyến cũng là lựa chọn không tồi.
Chỉ là so với Ngô U Lan thì Liễu Nhiếp lại bị mọi người chú ý đến hơn. Dù sao từ khí thế đến khí chất thì Liễu Nhiếp lại càng thích hợp với vị trí nữ thần trong lòng của không ít đàn ông.
Chỉ là đối với tổ hợp nữ thần này thì cũng có chút quái dị.
Nhất là Điền Thần Côn, bộ dáng loè loẹt ngông nghênh kia làm rất nhiều người hoảng sợ, vẻ mặt người nào người nấy đều choáng váng. Cách ăn mặc này cũng quá vượt thời thượng rồi.
Chỉ là đối với Điền Thần Côn mà nói, ông ta đã học được cách tâm bất biến dưới dòng đời vạn biến. Cho nên không bị những ánh mắt đó làm phiền. Theo ông ta thấy, những người này đã bị cách ăn mặc của ông ta khuất phục rồi.
Bên ngoài.
Vân Tuyết Dao còn có chút lo lắng. Dường như sắp được gặp Lâm Phàm mà cô ta lại không biết phải làm gì.
"Tuyết Dao, cậu làm quá lên rồi đó! Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Cậu lo lắng như vậy làm gì chứ?” Kim Manh nhìn bạn thân của mình với vẻ mặt ngơ ngác. Phải là loại đàn ông nào mới có thể làm cho Tuyết Dao thành như thế này?
Cô ta ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là loại người gì mà có thể làm được như vậy.
Cô ta thật sự là làm sao cũng không tin được.
"Anh Lâm." Đúng lúc này, Vân Tuyết Dao nhìn thấy bóng dáng đi ra thì lập tức vẫy tay.
Kim Manh cũng nhón chân lên nhìn về phía trước, ánh mắt nhanh chóng quét qua đoàn người một lượt. Ông già loè loẹt kia thì loại trừ, người đàn ông vẻ mặt bỉ ổi tay cầm điện thoại di động cũng loại trừ. Cuối cùng chỉ còn người đàn ông đang bị hai cô gái kẹp ở giữa, chính là mục tiêu của bạn thân của mình.
Chỉ là khi nhìn thấy hai cô gái bên cạnh người đàn ông kia thì lại nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ. Người đàn ông này sẽ không phải là cao thủ tình trường đấy chứ? Chỉ đi ra ngoài mà cũng đưa theo hai em gái xinh đẹp như vậy.
Hơn nữa còn đưa đến Hào Giang, tình huống trong này có chút phức tạp, nhất định phải cẩn thận.
Lâm Phàm nhìn thấy Vân Tuyết Dao thì cũng vẫy tay, hắn không nghĩ tới cô nàng này đã ở bên ngoài đợi.
Vân Tuyết Dao vội vàng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn: “Anh Lâm, U Lan, chị Liễu, chào mừng mọi người đến Hào Giang.”
Điền Thần Côn một bên nói: "Vậy còn tôi thì sao?”
Khi nhìn thấy Điền Thần Côn, Vân Tuyết Dao đột nhiên ngây ngẩn cả người, dường như như là không nhận ra: “Ông là... Ông..."