Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1908 - Chương 1908 - Mã Thiếu Gia

Chương 1908 - Mã thiếu gia
Chương 1908 - Mã thiếu gia

Chương 1908: Mã thiếu gia

"Điền Thần Côn, lần trước không phải chúng ta đã cùng ăn cơm rồi sao? Cô còn nói sẽ giới thiệu bạn bè của cô cho tôi biết.” Điền Thần Côn vội vàng mở miệng nói. Hiện tại ông ta cũng cảm thấy lo lắng cho đại sự của đời mình. Ông ta đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa có con, vậy sau này ai sẽ đưa tang cho ông ta chứ? Cho nên ông ta có chút lo lắng.

"À, Điền Thần Côn! Tôi không nhận ông, ông mặc cái này..." Vân Tuyết Dao cũng không thể tin được, cô ta không nghĩ tới Điền Thần Côn lại ăn mặc như thế này.

Điền Thần Côn sờ sờ cái đầu được chải chuốt bóng loáng của mình một chút, không khỏi cười nói: "Thời trang đó!Có phải cô cảm thấy khác hoàn toàn không? Bộ đồ này phối rất tốt, lúc chúng tôi tới đây cũng có rất nhiều người chụp ảnh, quay video đó.”

Trong lòng Vân Tuyết Dao có hơi bối rối. Cô ta không biết rốt cuộc Điền Thần Côn đã trải qua biến cố cỡ nào mà lại biến thành như vậy.

Lâm Phàm cười: “Được rồi, trước tiên chúng ta không nói những chuyện này nữa, đi khách sạn trước đi. Trước tiên cất đồ đạc cái đã, lần này đến Hào Giang, mọi người cứ vui vẻ một chút đi.”

Chỉ là làm cho Lâm Phàm kinh ngạc chính là lúc này có một cô gái đứng bên cạnh Vân Tuyết Dao, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, xuất phát từ lễ phép hắn cũng cười lại.

Vân Tuyết Dao phản ứng lại, nói: “Anh Lâm, em giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn thân của em, Kim Manh.”

"Xin chào!" Lâm Phàm cười.

Kim Manh ngược lại không chút che dấu: “Anh chính là Lâm đại sư mà Tuyết Dao nhà tôi ngày đêm thương nhớ đó sao? Nhìn qua thấy cũng bình thường, chỉ là không nghĩ tới anh lại lợi hại như vậy, có thể làm Tuyết Dao nhà tôi thần hồn điên đảo.”

Ô ô!

Lời này vừa dứt, Vân Tuyết Dao đã che miệng Kim Manh lại, sau đó xấu hổ cười: “Anh Lâm, anh dẫn mọi người đến khách sạn trước đi.”

Lâm Phàm ngược lại không để lời này ở trong lòng, sau đó gật đầu: “Được, vậy thì đi thôi.”

Ở Hào Giang, Vân Tuyết Dao đi đâu cũng sẽ có vệ sĩ đi theo.

Vì người quá nhiều, một chiếc xe không đủ chỗ nên mọi người chia ra làm hai xe.

Mà Kim Manh kia thì tự mình lái một chiếc xe.

Điền Thần Côn nhìn Triệu Chung Dương: “Cậu còn nhìn cái gì? Người ta đã đi rồi.”

"Tôi không nhìn cái gì cả, tôi chỉ nhìn xem Hào Giang trông thế nào mà thôi. Trái lại, tôi vừa nhìn đã biết Vân Tuyết Dao này không đơn giản, không nghĩ tới còn có vệ sĩ đi theo như thế." Triệu Chung Dương nói.

Điền Thần Côn: “Cậu nói vậy không phải là nói nhảm sao? Đây chính là đại tiểu thư đó, cậu cho rằng người ta là ai chứ?”

Mọi người lên xe trực tiếp xuất phát. Nơi này là địa bàn của Vân Tuyết Dao cho nên cũng không cần bọn Lâm Phàm quản nhiều, trực tiếp ngồi xuống theo sự sắp xếp là được.

Kim Manh một mình lái xe, trong lòng cũng rất tò mò. Cô ta cũng không biết Tuyết Dao coi trọng người đàn ông này ở điểm nào.

Đinh đinh!

Ngay sau đó, điện thoại của cô reo, nhìn thấy tên người gọi đến thì mỉm cười, sau đó trả lời điện thoại.

"Ai ôi, đây không phải là đại thiếu gia của chúng ta sao? Làm sao đây? Có chuyện gì?” Kim Manh cười hỏi.

"Kim Manh đừng như vậy, tôi hỏi cô chuyện này, Tuyết Dao đang làm gì vậy?" Điện thoại truyền đến một giọng nói của một người đàn ông.

Đây là một đại thiếu gia của một gia tộc khác ở Hào Giang, cũng là nhân vật có thực lực.

"Tuyết Dao đang ở cùng người trong lòng rồi, tốt nhất anh đừng mơ tưởng tới nữa." Kim Manh nói. Cô ta biết tên này vẫn luôn theo đuổi Tuyết Dao. Chỉ là cô ta thấy, đây căn bản là chuyện căn bản không có khả năng. Người này tính tình lì lợm, mồm miệng ba hoa rõ ràng không đáng tin cậy. Nếu không phải người này có bối cảnh hùng hậu thì ngay cả điện thoại cô ta cũng lười nghe.

"Cái gì? Ai? Tuyết Dao đang ở cùng một chỗ với ai? Người mà tôi nhìn trúng thì có ai ở Hào Giang này dám đụng vào?" Mã Thiếu Hào tức giận, chỉ nghe qua điện thoại cũng đã cảm nhận được hiện tại anh ta đang tức giận cỡ nào.

Kim Manh nói: “Mã đại thiếu gia, tôi thấy anh vẫn là quên đi. Người này, anh trêu không nổi.”

"Buồn cười! Ở Hào Giang này còn có người mà tôi không thể trêu vào sao? Cô mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai? Tôi phải cùng hắn nói chuyện một chút."

Kim Manh: “Người ta không phải là người ở Hào Giang mà là Thượng Hải. Lâm đại sư, anh đã từng nghe qua chưa? Nếu anh chưa từng nghe qua thì có thể tự mình lên mạng tìm hiểu. Tôi nói cho anh biết, Lâm đại sư này tuy rằng không có quyền cũng chẳng không có tiền nhưng lại rất lợi hại đấy. Nếu như anh cứ nhất quyết chọc vào thì sẽ xảy ra chuyện thật đó.”

Mã Thiếu Hào nở nụ cười: “Không có tiền, không có quyền sao? Những thứ quan trọng như vậy cũng không có mà lại nói không thể chọc vào? Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh ta có lai lịch gì, cô đừng vội tắt điện thoại, bây giờ tôi sẽ đi hỏi thăm một chút.”

Kim Manh lắc đầu cười, cảm thấy Mã Thiếu Hào thật sự quá non nớt. Nhưng qua một hồi lâu, cô ta cũng không nghe thấy Mã Thiếu Hào lên tiếng.

“Mã đại thiếu gia, sao lại không nói lời nào vậy? Anh đã xem qua chưa?”

Giờ khắc này, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói: “Tên này lại lợi hại như vậy sao?”

"Anh cho rằng tôi nói đùa với anh sao? Loại người này tuy rằng không có tiền không có quyền, nhưng cũng không phải hạng người dễ chọc như vậy. Hơn nữa còn có chuyện mà anh không biết. Dù sao thì cũng như vậy, tôi tắt máy trước đây.”

Bình Luận (0)
Comment