Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1922 - Chương 1922 - Tiện Tay Giúp Một Chút

Chương 1922 - Tiện tay giúp một chút
Chương 1922 - Tiện tay giúp một chút

Chương 1922: Tiện tay giúp một chút

"Tôi còn tưởng rằng tên này sẽ bị đại lão kia bắt đi rồi xử lý, nhưng không ngờ lại đưa đến đồn cảnh sát."

"Đù, anh còn tưởng hiện tại là lúc trước sao. Bây giờ là xã hội pháp trị, người ta sẽ không ngu ngốc lạm dụng tư hình, đây là chuyện bất hợp pháp, tốt nhất nên trực tiếp giải đến đồn cảnh sát."

"Mã Thiếu Hào kia cũng thật may mắn khi gặp được Lâm đại sư."

Triệu Chung Dương nhìn phòng phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt, cậu ta đột nhiên bật cười vui vẻ, hiển nhiên những người trong phòng livestream rất hài lòng với buổi phát sóng trực tiếp này.

"Lâm đại sư, chi bằng cậu đến chỗ tôi để tôi có thể hết lòng tiếp đón." Mã Quốc Huy nói, ông ta thật sự muốn tiếp Lâm đại sư một cách đàng hoàng.

Đồng thời, trong lòng ông cũng có chút tính toán về quan hệ giữa Vân Tuyết Dao và Lâm đại sư.

Nếu Vân Tuyết Dao thật sự có thể đến với Lâm đại sư, vậy đúng là một chuyện tốt.

"Lần sau đi, lần này chủ yếu là dẫn nhân viên của tôi ra ngoài chơi. Nếu có thời gian, tôi cũng hy vọng Mã tổng có thể đến Thượng Hải chơi bất cứ lúc nào." Lâm Phàm cười nói.

"Nhất định, nhất định rồi." Mã Quốc Huy gật đầu: "Lần này tôi thật sự rất biết ơn Lâm đại sư, nếu không có Lâm đại sư, e rằng tôi đã không phát hiện ra chuyện này."

Sau đó ông nhìn Mã Thiếu Hào: "Thằng nhóc thối, còn không mau cảm tạ Lâm đại sư."

"Hả?" Mã Thiếu Hào sững sờ, mẹ kiếp điên rồi sao, tên này có làm gì đâu mà phải cảm ơn, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Hơn nữa Triệu Hiên chính là bạn của anh ta, mặc dù không đáng tin cậy nhưng cũng không thể dễ dàng bắt người đi như vậy chứ, ít nhất cũng phải nói xem rốt cuộc tình huống hiện tại là như nào chứ.

Nhưng anh ta biết rằng trong chuyện này bản thân đã mắc bẫy rồi, sau khi trở về, nói không chừng cha anh ta còn đánh cho anh ta một trận.

"Hả cái gì? Không nghe sao?” Mã Quốc Huy trừng mắt, ánh mắt này đối với Mã Thiếu Hào mà nói là cực kỳ nguy hiểm, rất có khả năng giết chết anh ta.

Đối với Mã Thiếu Hào, anh ta sợ ông già nhà mình nhất, nên lúc này không dám không nghe lời.

"Cảm ơn."

Lâm Phàm mỉm cười, nhưng không lên tiếng.

Mã Quốc Huy nhìn tình hình, nhưng trong lòng cũng có tính toán: "Lâm đại sư, vậy thì tôi không quấy rầy bữa tối của cậu nữa, có cơ hội nhất định phải gặp mặt."

"Ừm, được, có cơ hội gặp lại."

Chẳng mấy chốc, Mã Quốc Huy đã dẫn người rời đi. Về phần Mã Thiếu Hào, anh ta hiểu rằng kiếp này mình đừng hòng trả được thù. Một cái tát này, một cú vật ngã qua vai, coi như là chịu đòn vô ích rồi.

"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, ăn một bữa cũng có thể gặp chuyện, thật sự là bất lực mà.

Hắn làm những chuyện này, còn vì cái gì chứ. Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Vân Tuyết Dao, cho nên trực tiếp bóp chết nó trong trứng thì tốt nhất.

Còn tên Triệu Hiên kia, có thể coi là kiếp nạn trong vận mệnh của gã ta, lại gặp được hắn ở chỗ này.

“Được rồi, tiếp tục ăn cơm nào.”

Lâm Phàm cười nói, ngược lại không chịu ảnh hưởng bởi chuyện này.

Điền Thần Côn ợ lên một cái: “Chuyện này của cậu còn chưa giải quyết xong đâu.”

Lúc này, Lâm Phàm phản ứng lại: “Ồ, đúng rồi, cũng tối rồi các anh ăn cơm chưa?”

Những người đàn ông cao lớn lắc đầu: “Chưa.”

Lâm Phàm thở dài: “Các anh gọi một bàn đi, tôi mời các anh một bữa.”

“Vậy sao được chứ, chúng tôi sao có thể để Lâm đại sư mời được.” Những người đàn ông cao lớn lập tức lắc đầu. Đùa à, nếu như để người khác biết, bọn họ ăn cơm cũng để Lâm đại sư mời, vậy thì thực sự là bị người ta cười chết mất.

Lâm Phàm im lặng không lên tiếng, mở thực đơn ra để bọn họ nhìn chút giá cả.

Mấy người đàn ông cao lớn nhìn thấy giá này lập tức mở to hai mắt, như này cũng đắt quá đi thôi. Toàn bộ tài sản trên người mấy người bọn họ cộng lại cũng không đủ.

“Được rồi, qua bên kia ngồi đi, để tôi gọi món cho các anh.” Lâm Phàm nói.

Giờ khắc này, đám người cũng không từ chối nữa, thậm chí còn có chút ngại ngùng: “Cảm ơn Lâm đại sư.”

Đối với bọn họ mà nói, giá này thực sự quá đắt. Đắt đến mức khiến người ta sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đây chính là chênh lệch giữ người giàu và người nghèo.

“Các anh bây giờ có công việc gì không?” Lâm Phàm hỏi.

Người đàn lực lưỡng nói: “Không có công việc chính thức, chỉ làm một số công việc tạm thời thôi.”

Tất nhiên đã gặp được những người này, hắn cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được. Sau đó nhìn về phía Vân Tuyết Dao: “Tuyết Dao, bên này cô có còn đang thiếu người không? Công việc chính thức như bảo vệ chẳng hạn, sức lực của bọn họ cũng được đấy.”

Những người này khi nghe thấy lời này thì lập tức có chút kích động, bọn họ không ngờ rằng ở chỗ Lâm đại sư vậy mà lại có thể được đánh giá cao như vậy.”

Vân Tuyết Dao gật đầu: “Có, có việc.”

Cho dù là không có vậy cũng phải nói có, dù sao thì đây cũng là anh Lâm mở lời, sao có thể từ chối được.

Bình Luận (0)
Comment